Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!
Chương 49: Là Ai, Ở Sau Lưng Trù Tính.
Niêm Hoa Nhạ Tiếu
25/01/2022
“Ngươi…… ngươi sao có thể?” Phượng Thanh Âm nhìn Phượng Cửu Nhi đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt không dám tin.
Phượng Cửu Nhi nở nụ cười xấu xa trên khoé môi, thờ ơ nhìn nàng ta: “Hãm hại ách nô, chơi vui không?”
Phượng Thanh Âm bình tĩnh trở lại, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Hoá ra, ngươi là vì báo thù cho ách nô mà đến?”
“Đúng vậy.” Phượng Cửu Nhi không hề che giấu.
Phượng Thanh Âm tức giận nói: “Quả nhiên là ngươi vẫn luôn giả ngây giả dại, ngươi…. từ khi nào mà ngươi đã tốt lên rồi?”
Nàng không thể nào vẫn luôn giả vờ được, Phượng Cửu Nhi trước kia, là thật sự ngốc!
Nhưng mà, hiện tại nàng….. chính là buổi tối hôm đó, từ cái đêm mà nàng ta muốn hãm hại nàng cùng nam tử lén lút gặp nhau, ngày hôm sau trở về, Phượng Cửu Nhi liền thay đổi!
“Buổi tối hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Cửu vương gia lại ở trong phòng của ngươi?”
“Ngươi đoán xem ta có thể nói cho ngươi biết không?” Phượng Cửu Nhi mỉm cười, bỗng nhiên vung tay lên, trong nháy mắt bóp lấy cổ của Phượng Thanh Âm.
Phượng Thanh Âm lập tức cảm giác được hô hấp đang trở nên khó khăn, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Phượng Cửu Nhi, nàng ta vậy mà thật sự ngửi thấy hơi thở chết chóc.
“Phượng Cửu Nhi, ngươi…. ngươi dám động vào ta, cha…..”
“Dù cho ta giết ngươi, thì có ai tin là một đứa ngốc làm chứ?”
“Ngươi…..không dám…..” Tuy Phượng Thanh Âm nói vậy, nhưng con ngươi đã bắt đầu lồi ra.
Phượng Cửu Nhi nhìn có vẻ yếu ớt, không nghĩ tới lực tay lại mạnh như vậy.
Phượng Thanh Âm đã liều mạng phản kháng, nhưng đến tay áo của nàng cũng không chạm vào được.
Nàng thật sự muốn giết chết nàng ta! Chỉ là đánh một tên ách nô đê tiện hèn mọn mà thôi, Phượng Cửu Nhi vậy mà bởi vì ách nô mà muốn giết nàng ta!
“Ta…..là…..Bát tiểu thư.….của Phượng gia, ngươi giết ta…..phải…..đền mạng….”
Gương mặt của Phượng Thanh Âm rất nhanh biến từ đỏ thành tím, cổ vươn dài, gân xanh lộ ra.
Đó là dấu hiệu tử vong, Bát tiểu thư thật sự sẽ bị Phượng Cửu Nhi bóp chết!
Hai tên thám tử rất vất vả mới từ dưới mặt đất bò lên được, lập tức muốn đi qua cứu người.
Nhưng Phượng Cửu Nhi chỉ tuỳ ý vung tay chưởng một cái, tên đầu tiên tới gần lập tức lăn trên mặt đất không dậy nổi.
Cái đồ ngốc nghếch xấu xí kia, vậy mà lợi hại như thế! Một thân công phu của nàng, là học được từ đâu?
Tên thám tử còn lại do dự một chút rồi lập tức xoay người ra cửa: “Người đâu, Cửu…..aaaa!”
Bang một tiếng, cái ghế bị Phượng Cửu Nhi đạp rơi trên lưng hắn, tên thám tử kia ngã xuống mặt đất khoé môi hộc máu.
Phượng Thanh Âm mở to đôi mắt càng ngày càng ảm đạm, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ thờ ơ trên mặt Phượng Cửu Nhi.
Chính mình sắp chết dưới tay nàng, nhưng nàng vậy mà còn có thể bình tĩnh như thế, giống như đang cùng nàng nói cười vui vẻ vậy.
Một cỗ sợ hãi sâu sắc, đột nhiên trỗi dậy từ nơi sâu nhất trong nội tâm của Phượng Thanh Âm.
Phượng Cửu Nhi bây giờ giống như Tu La vậy, thật sự…..rất đáng sợ!
“Ngươi giết ta rồi, thì vĩnh viễn……sẽ không…..biết được bí mật….vú nuôi….bị thiêu chết…..”
Đột nhiên, Phượng Cửu Nhi buông nhẹ tay.
Phượng Thanh Âm giống như lá rụng mùa thu, mềm như bông ngã xuống mặt đất.
“Khụ, khụ khụ khụ……” Nàng ta há to miệng, vừa thở dốc vừa ho khan.
Không dễ dàng gì, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng nhặt về được một mạng.
Còn chưa kịp vui mừng vì bản thân may mắn tránh được một kiếp, đột nhiên lồng ngực bị siết chặt, Phượng Cửu Nhi dùng vạt áo của nàng ta nâng nàng ta lên.
Hai mắt Phượng Cửu Nhi nheo lại, hơi thở lạnh lẽo khoá trên mặt Phượng Thanh Âm.
“Là ai đã thiêu chết vú nuôi, bày mưu tính kế hãm hại ta cùng người khác lén lút gặp mặt?”
Nàng siết chặt năm ngón tay, cả người càng lạnh lùng hơn: “Phượng Thanh Âm, chỉ bằng loại mặt hàng như ngươi, một mình căn bản không làm được, là ai, ở sau lưng ngươi trù tính hết thảy?”
Phượng Cửu Nhi nở nụ cười xấu xa trên khoé môi, thờ ơ nhìn nàng ta: “Hãm hại ách nô, chơi vui không?”
Phượng Thanh Âm bình tĩnh trở lại, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Hoá ra, ngươi là vì báo thù cho ách nô mà đến?”
“Đúng vậy.” Phượng Cửu Nhi không hề che giấu.
Phượng Thanh Âm tức giận nói: “Quả nhiên là ngươi vẫn luôn giả ngây giả dại, ngươi…. từ khi nào mà ngươi đã tốt lên rồi?”
Nàng không thể nào vẫn luôn giả vờ được, Phượng Cửu Nhi trước kia, là thật sự ngốc!
Nhưng mà, hiện tại nàng….. chính là buổi tối hôm đó, từ cái đêm mà nàng ta muốn hãm hại nàng cùng nam tử lén lút gặp nhau, ngày hôm sau trở về, Phượng Cửu Nhi liền thay đổi!
“Buổi tối hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Cửu vương gia lại ở trong phòng của ngươi?”
“Ngươi đoán xem ta có thể nói cho ngươi biết không?” Phượng Cửu Nhi mỉm cười, bỗng nhiên vung tay lên, trong nháy mắt bóp lấy cổ của Phượng Thanh Âm.
Phượng Thanh Âm lập tức cảm giác được hô hấp đang trở nên khó khăn, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Phượng Cửu Nhi, nàng ta vậy mà thật sự ngửi thấy hơi thở chết chóc.
“Phượng Cửu Nhi, ngươi…. ngươi dám động vào ta, cha…..”
“Dù cho ta giết ngươi, thì có ai tin là một đứa ngốc làm chứ?”
“Ngươi…..không dám…..” Tuy Phượng Thanh Âm nói vậy, nhưng con ngươi đã bắt đầu lồi ra.
Phượng Cửu Nhi nhìn có vẻ yếu ớt, không nghĩ tới lực tay lại mạnh như vậy.
Phượng Thanh Âm đã liều mạng phản kháng, nhưng đến tay áo của nàng cũng không chạm vào được.
Nàng thật sự muốn giết chết nàng ta! Chỉ là đánh một tên ách nô đê tiện hèn mọn mà thôi, Phượng Cửu Nhi vậy mà bởi vì ách nô mà muốn giết nàng ta!
“Ta…..là…..Bát tiểu thư.….của Phượng gia, ngươi giết ta…..phải…..đền mạng….”
Gương mặt của Phượng Thanh Âm rất nhanh biến từ đỏ thành tím, cổ vươn dài, gân xanh lộ ra.
Đó là dấu hiệu tử vong, Bát tiểu thư thật sự sẽ bị Phượng Cửu Nhi bóp chết!
Hai tên thám tử rất vất vả mới từ dưới mặt đất bò lên được, lập tức muốn đi qua cứu người.
Nhưng Phượng Cửu Nhi chỉ tuỳ ý vung tay chưởng một cái, tên đầu tiên tới gần lập tức lăn trên mặt đất không dậy nổi.
Cái đồ ngốc nghếch xấu xí kia, vậy mà lợi hại như thế! Một thân công phu của nàng, là học được từ đâu?
Tên thám tử còn lại do dự một chút rồi lập tức xoay người ra cửa: “Người đâu, Cửu…..aaaa!”
Bang một tiếng, cái ghế bị Phượng Cửu Nhi đạp rơi trên lưng hắn, tên thám tử kia ngã xuống mặt đất khoé môi hộc máu.
Phượng Thanh Âm mở to đôi mắt càng ngày càng ảm đạm, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ thờ ơ trên mặt Phượng Cửu Nhi.
Chính mình sắp chết dưới tay nàng, nhưng nàng vậy mà còn có thể bình tĩnh như thế, giống như đang cùng nàng nói cười vui vẻ vậy.
Một cỗ sợ hãi sâu sắc, đột nhiên trỗi dậy từ nơi sâu nhất trong nội tâm của Phượng Thanh Âm.
Phượng Cửu Nhi bây giờ giống như Tu La vậy, thật sự…..rất đáng sợ!
“Ngươi giết ta rồi, thì vĩnh viễn……sẽ không…..biết được bí mật….vú nuôi….bị thiêu chết…..”
Đột nhiên, Phượng Cửu Nhi buông nhẹ tay.
Phượng Thanh Âm giống như lá rụng mùa thu, mềm như bông ngã xuống mặt đất.
“Khụ, khụ khụ khụ……” Nàng ta há to miệng, vừa thở dốc vừa ho khan.
Không dễ dàng gì, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng nhặt về được một mạng.
Còn chưa kịp vui mừng vì bản thân may mắn tránh được một kiếp, đột nhiên lồng ngực bị siết chặt, Phượng Cửu Nhi dùng vạt áo của nàng ta nâng nàng ta lên.
Hai mắt Phượng Cửu Nhi nheo lại, hơi thở lạnh lẽo khoá trên mặt Phượng Thanh Âm.
“Là ai đã thiêu chết vú nuôi, bày mưu tính kế hãm hại ta cùng người khác lén lút gặp mặt?”
Nàng siết chặt năm ngón tay, cả người càng lạnh lùng hơn: “Phượng Thanh Âm, chỉ bằng loại mặt hàng như ngươi, một mình căn bản không làm được, là ai, ở sau lưng ngươi trù tính hết thảy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.