Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!
Chương 18: Lớn Lên Thành Như Vậy, Cũng Ra Tay Được Sao?
Niêm Hoa Nhạ Tiếu
22/12/2021
Phượng Cửu Nhi không biết mình bị đưa đi đâu.
Sau khi ngân châm vừa rồi bị Đế Vô Nhai tịch thu, hắn bỗng nhiên đi nhanh giữa những khe núi.
Gió lướt qua mặt nàng, giống như bị đao cứa qua vậy, đau đớn vô cùng.
Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể vùi đầu vào ngực Đế Vô Nhai, mượn việc này để giảm bớt đau đớn khi bị gió lướt qua.
Thần kinh bị nội lực của hắn làm cho tổn thương vẫn chưa hồi phục lại, chìm vào mê man, đợi nàng tỉnh lại thì mới phát hiện bản thân đang ngủ trên một chiếc giường.
Khiêm nhường nhưng cũng không thể che giấu được sự trang trí hoành tráng của nó, gian phòng mang phong vị cổ xưa…….
Nàng chống người dậy muốn xuống giường, mới phát hiện tứ chi vẫn không có sức lực như cũ.
Đế Vô Nhai lúc nãy vừa đả thương nội lực của hắc y nhân cũng đả thương tới kinh mạch của nàng.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vững vàng, mạnh mẽ, nữ tử canh giữ trước cửa phòng lập tức cung kính chào: “Tôn chủ.”
Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, tuyệt sắc nam tử đeo mặt nạ nửa mặt kia bước vào.
“Ngươi muốn làm gì?” Phượng Cửu Nhi mở to mắt, lườm thân hình mảnh khảnh của hắn.
Cái thằng cha này, vậy mà cởi quần áo!
Đế Vô Nhai vứt áo choàng xuống, thậm chí còn cởi bỏ đai lưng, cởi áo ngoài, sau đó xoay người đi về phía nàng.
Phượng Cửu Nhi vẫn còn muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng khi ngón tay thon dài của hắn dừng trên cổ áo nàng, xoạc một tiếng xé áo nàng ra, nàng không thể nào bình tĩnh được nữa.
“Ngươi cũng không nhìn mặt ta thử xem, lớn lên thành như vậy mà ngươi cũng ra tay được sao?”
Trên mặt nàng có một vết sẹo xấu xí như vậy, bộ mắt hắn bị mù nhìn không thấy sao?
“Chỉ cần bên trong phù hợp với khẩu vị của ta, lớn lên xấu xí một chút cũng không sao.” Nam nhân bước đôi chân dài đến, ngồi xuống bên giường.
Phượng Cửu Nhi ngã vào lòng hắn ngay lập tức giống như một con búp bê không có xương, mềm yếu, một chút khả năng phản kháng cũng không có.
Lời nói của Đế Vô Nhai làm nàng lập tức đỏ mặt trong phút chốc: “Đồ vô liêm sỉ!”
“Răng?” Đế Vô Nhai nheo nheo mắt, bỗng nhiên lạnh đạm cười: “Ta có.”
*Chỗ này bên tiếng Trung là chữ sỉ đồng âm với chữ răng í.
Nàng mở to đôi mắt ngập nước, căn bản không hiểu lời này là có ý gì.
Nhưng Đế Vô Nhai đột nhiên cúi đầu, vậy mà lại dám cắn một miếng vào cổ nàng! Đau nhói làm nàng lập tức phản ứng lại.
Răng, hắn có, không chỉ có mà còn rất sắc bén!
Chết tiệt, nàng không nói về hàm răng, hắn cố ý!
“Ngươi……..đừng! Đừng chạm vào ta!” Áo trên bị hắn cởi xuống, váy ở trên không trung xẹt qua một đường cong đẹp đẽ, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
“Đợi chút, đợi……….ta xấu như vậy, ngươi thật sự không để ý sao? Ngươi…….a!”
Nàng bị ném lên giường, nằm xuống, bàn tay to lớn của hắn rơi vào trên lưng nàng, Phượng Cửu Nhi bị đè đến mức hoàn toàn không thể chuyển động được.
Nếu không phải bị hắn đả thương kinh mạch thì làm sao đến mức nàng không có một chút sức lực để phản kháng như bây giờ?
Vốn dĩ là muốn điều tra ra hung thủ thực sự thiêu chết vú nuôi, nhưng không ngờ lại rơi vào miệng cọp như vậy.
“Tại sao lại là ta?” Lấy dáng vẻ của nàng, cho dù nam nhân này bị mù cũng không tìm tới nàng đâu.
Huống chi, nàng cũng có nghe nói về Đế Vô Nhai trong truyền thuyết, hắn chính là một nhân vật lớn tài ba đó!
Tại sao lại tìm tới nàng?
Đế Vô Nhai không trả lời, hình như hắn có vẻ không thích nói chuyện cho lắm.
Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng Phượng Cửu Nhi có thể cảm nhận được hắn không phải là người nói nhiều.
Vừa rồi cùng nàng nói mấy lời đó đã là không ít rồi.
Trên người chợt thấy lạnh, Phượng Cửu Nhi ý thức được trong tuyệt vọng, quần áo bên người nàng đã bị hắn xé rách rồi.
Nam nhân từ phía sau nàng đè xuống, theo sau là hơi thở nóng rực.
Dừng lại trên cổ nàng, giống như bị lửa đốt vậy, nóng quá!
Biết bản thân không còn cơ hội thoát thân, nàng nhắm mắt, cắn chặt đôi môi mỏng chờ đợi sự nhục nhã tiếp theo…..
Sau khi ngân châm vừa rồi bị Đế Vô Nhai tịch thu, hắn bỗng nhiên đi nhanh giữa những khe núi.
Gió lướt qua mặt nàng, giống như bị đao cứa qua vậy, đau đớn vô cùng.
Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể vùi đầu vào ngực Đế Vô Nhai, mượn việc này để giảm bớt đau đớn khi bị gió lướt qua.
Thần kinh bị nội lực của hắn làm cho tổn thương vẫn chưa hồi phục lại, chìm vào mê man, đợi nàng tỉnh lại thì mới phát hiện bản thân đang ngủ trên một chiếc giường.
Khiêm nhường nhưng cũng không thể che giấu được sự trang trí hoành tráng của nó, gian phòng mang phong vị cổ xưa…….
Nàng chống người dậy muốn xuống giường, mới phát hiện tứ chi vẫn không có sức lực như cũ.
Đế Vô Nhai lúc nãy vừa đả thương nội lực của hắc y nhân cũng đả thương tới kinh mạch của nàng.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vững vàng, mạnh mẽ, nữ tử canh giữ trước cửa phòng lập tức cung kính chào: “Tôn chủ.”
Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, tuyệt sắc nam tử đeo mặt nạ nửa mặt kia bước vào.
“Ngươi muốn làm gì?” Phượng Cửu Nhi mở to mắt, lườm thân hình mảnh khảnh của hắn.
Cái thằng cha này, vậy mà cởi quần áo!
Đế Vô Nhai vứt áo choàng xuống, thậm chí còn cởi bỏ đai lưng, cởi áo ngoài, sau đó xoay người đi về phía nàng.
Phượng Cửu Nhi vẫn còn muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng khi ngón tay thon dài của hắn dừng trên cổ áo nàng, xoạc một tiếng xé áo nàng ra, nàng không thể nào bình tĩnh được nữa.
“Ngươi cũng không nhìn mặt ta thử xem, lớn lên thành như vậy mà ngươi cũng ra tay được sao?”
Trên mặt nàng có một vết sẹo xấu xí như vậy, bộ mắt hắn bị mù nhìn không thấy sao?
“Chỉ cần bên trong phù hợp với khẩu vị của ta, lớn lên xấu xí một chút cũng không sao.” Nam nhân bước đôi chân dài đến, ngồi xuống bên giường.
Phượng Cửu Nhi ngã vào lòng hắn ngay lập tức giống như một con búp bê không có xương, mềm yếu, một chút khả năng phản kháng cũng không có.
Lời nói của Đế Vô Nhai làm nàng lập tức đỏ mặt trong phút chốc: “Đồ vô liêm sỉ!”
“Răng?” Đế Vô Nhai nheo nheo mắt, bỗng nhiên lạnh đạm cười: “Ta có.”
*Chỗ này bên tiếng Trung là chữ sỉ đồng âm với chữ răng í.
Nàng mở to đôi mắt ngập nước, căn bản không hiểu lời này là có ý gì.
Nhưng Đế Vô Nhai đột nhiên cúi đầu, vậy mà lại dám cắn một miếng vào cổ nàng! Đau nhói làm nàng lập tức phản ứng lại.
Răng, hắn có, không chỉ có mà còn rất sắc bén!
Chết tiệt, nàng không nói về hàm răng, hắn cố ý!
“Ngươi……..đừng! Đừng chạm vào ta!” Áo trên bị hắn cởi xuống, váy ở trên không trung xẹt qua một đường cong đẹp đẽ, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
“Đợi chút, đợi……….ta xấu như vậy, ngươi thật sự không để ý sao? Ngươi…….a!”
Nàng bị ném lên giường, nằm xuống, bàn tay to lớn của hắn rơi vào trên lưng nàng, Phượng Cửu Nhi bị đè đến mức hoàn toàn không thể chuyển động được.
Nếu không phải bị hắn đả thương kinh mạch thì làm sao đến mức nàng không có một chút sức lực để phản kháng như bây giờ?
Vốn dĩ là muốn điều tra ra hung thủ thực sự thiêu chết vú nuôi, nhưng không ngờ lại rơi vào miệng cọp như vậy.
“Tại sao lại là ta?” Lấy dáng vẻ của nàng, cho dù nam nhân này bị mù cũng không tìm tới nàng đâu.
Huống chi, nàng cũng có nghe nói về Đế Vô Nhai trong truyền thuyết, hắn chính là một nhân vật lớn tài ba đó!
Tại sao lại tìm tới nàng?
Đế Vô Nhai không trả lời, hình như hắn có vẻ không thích nói chuyện cho lắm.
Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng Phượng Cửu Nhi có thể cảm nhận được hắn không phải là người nói nhiều.
Vừa rồi cùng nàng nói mấy lời đó đã là không ít rồi.
Trên người chợt thấy lạnh, Phượng Cửu Nhi ý thức được trong tuyệt vọng, quần áo bên người nàng đã bị hắn xé rách rồi.
Nam nhân từ phía sau nàng đè xuống, theo sau là hơi thở nóng rực.
Dừng lại trên cổ nàng, giống như bị lửa đốt vậy, nóng quá!
Biết bản thân không còn cơ hội thoát thân, nàng nhắm mắt, cắn chặt đôi môi mỏng chờ đợi sự nhục nhã tiếp theo…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.