Chương 4
Lục Xu
07/07/2014
Tô Nhứ là một người không nói hai lời, nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thay
đổi được suy nghĩ trong đầu cô, cô quả thật có ý nghĩ muốn tìm đến cái
chết. Lê Họa cũng không khuyên ngăn Tô Nhứ, chỉ xin ông chủ “Mị Lực”
nghỉ vài ngày , ở nhà chiếu cố Tô Nhứ. Các cô vẫn chưa đi bệnh viện, Tô
Nhứ mua sẵn thuốc, dứt khoát mua thật nhiều, chọn loại tốt nhất. Nhưng
càng về sau, Tô Nhứ lại xuất hiện triệu chứng hư thoát, Tô Nhứ cầm lấy
tay Lê Họa hung hăn lớn tiếng nói: “ Lần sau lão nương còn làm chuyện
ngu xuẩn cậu nhớ nhắc lại chuyện này.”
Lê Họa không hiểu Tô Nhứ nói “chuyện ngu xuẩn” là chỉ chuyện gì, cũng có thể là chuyện mang thai. Tô Nhứ không thích con nít, chuyện này Lê Họa rất rõ.
“Cậu về lần này, anh ta biết không?” Lê Họa dè dặt hỏi thăm.
Tô Nhứ đang nằm trên giường, nhìn vào trong ánh mắt cô không thể đoán ra được cô đang nghĩ gì, phụ nữ như vậy đôi khi cũng dễ dãi, nhưng cũng rất phiền toái, rất nhiều đàn ông lại thích chinh phục những người phụ nữ như vậy, cũng có số đông lại không có tính nhẫn nại mà đi chinh phục. Sắc mặt Tô Nhứ bây giờ trắng bệch, làm Lê Họa có chút lo lắng, rất muốn đưa cô đi bệnh viện kiểm tra cẩn thận một chút, thuốc phá thai dù sau cũng rất không tốt đối với cơ thể phụ nữ, nếu không ra hết cần phải đi phẫu thuật sạch sẽ, may mắn Tô Nhứ không gặp tình huống đó, có điều ảnh hưởng cũng không nhỏ, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.
“Không.” Tô Nhứ bình thản lên tiếng, “Anh ta cũng không nhớ tới tớ đâu.”
Trong mắt Tô Nhứ không chút dao động, tựa hồ không quá để ý đến kết quả này.
Lê Họa có nấu chút cháo, lúc này cũng đã nguội bớt, bưng lên đút từng muỗng cho Tô Nhứ ăn.
“Cậu rất tốt, ai cưới được cậu nhất định là rất có phúc.” Tô Nhứ cũng không biết cảm thán cái gì chỉ lãnh đạm cười, ăn xong một miếng cháo rồi lại cắn chặt thìa giở tính trẻ con.
“Lần trước, tớ hình như nhìn thấy anh ta...” Lê Họa cũng không rõ lắm, chính là lúc đi qua hành lang “Vũ Mỹ” chỉ vô ý nhìn thoáng qua, cũng không chắc chắn lắm.
“À” Tô Nhứ buông bát, duỗi thẳng người, “Chắc đi kiếm mỹ nữ ôm ấp!”
Nói xong bản thân như không để ý cười thành tiếng, Lê Họa trầm mặc “Ngày mai tớ về nhà.”
“Gấp vậy sao?”
Tô Nhứ gật đầu, “Tớ là không mời mà đến, nhưng cậu biết đấy, tính tớ trước giờ rất tùy ý.”
Nói xong cô kéo chăn đắp kín mặt, Lê Họa quan sát Tô Nhứ một lát, sau đó mới yên tâm tắt đèn ra ngoài.
Nhà trọ này, cũng không phải Lê Họa thuê, mà của Tô Nhứ mua. Lúc trước Lê Họa thuê lại nơi này, đến ngày thứ hai Tô Nhứ tìm chủ nhà cũng không biết tốn bao nhiêu tiền mua lại, làm vậy là để Lê Họa có thể sống thoải mái hơn. Ở thành phố này, trôi nổi lâu, sẽ nhớ cảm giác gia đình. Không phải nhớ cha mẹ hay người thân, chỉ là mong muốn có được một nơi ở ổn định, không cần lo lắng phải chuyển nhà. Lúc cô muốn bỏ tiền ra thuê nơi này, lần đầu tiên Tô Nhứ cùng cô ầm ỹ. Ban đầu cũng không có bao nhiêu tiền, còn muốn vì tôn nghiêm cậy mạnh làm cái gì. Tô Như nói trước mặt cô ấy, cô không cần cậy mạnh, cũng không cần giả vờ cho cô ấy thấy, “Tớ so với cậu xấu xí vạn lần, nhưng cậu đâu ghét bỏ tớ, tớ thế nào lại không biết xấu hổ mà đi ghét bỏ cậu.”
Đêm đen.
Gió lạnh thấu xương.
Lê Họa đứng trên ban công, gió đêm luôn như vậy khinh người quá đáng, nhưng cô thích đối nghịch với gió.
Tóc cô bị gió thổi tán loạn, cô có thể tưởng tượng chút nữa khi dùng lược chãi đầu sẽ rơi xuống không ít tóc.
Cũng không để tâm, có cái gì tốt để ý.
Chính là tại một đêm như hôm nay, cô tan học vừa về đến nhà, không tình nguyện chứng kiến được một màn, cha và mẹ đang đàm phán.
Ngồi trên sofa còn có một người phụ nữ xinh đẹp, Lê Họa thật không muốn thừa nhận, người phụ nữ kia quả thật so với mẹ đẹp hơn trẻ tuổi hơn.
Trên bàn, còn có giấy thỏa thuận li hôn.
Cô cực kì hối hận, vì sao không chọn thời điểm thích hợp hơn để về nhà. Vốn cô muốn cho cha mẹ một bất ngờ, nhưng thật không ngờ bọn họ lại cho cô một cái kinh hách. Trước kia cảm thấy những chuyện thế này sẽ không phát sinh trên người cô, thế nhưng vẫn xảy ra, hơn nữa lại xảy ra trước mắt cô.
Cô nhìn mẹ mình ngồi ở chỗ kia, tóc có chút loạn, quần áo cũng có chút không thích hợp. Mẹ cô cả đời này chỉ làm hiền thê ích mẫu giúp chồng dạy con, cả đời chỉ biết lo cho gia đình, hiện tại còn lại gì, mất đi tuổi xuân dung nhan hao gầy, trong mắt mọi người là một bà chủ gia đình gắn với danh xưng 'Hoàng mặt bà (Thiếu phụ lớn tuổi có chồng)'
Không như người phụ nữ ngồi ở chỗ kia, cả vú lấp miệng em, vênh váo hung hăng, khí thế cũng đã áp đảo mẹ cô.
Cô đi qua, cẩn thận cầm giấy thỏa thuận li hôn lên xem, "Cha mẹ muốn ly hôn?"
Đầu óc cô ong ong, hết nhìn cha, rồi lại quay sang nhìn mẹ.
phát hiện đôi mắt mẹ sưng húp, đôi môi lại không ngừng run rẩy, tựa như muốn nói điều gì, nhưng cái gì cũng không nói nên lời
Xem ra cái gì cũng không cần hỏi, sự thật bất ngờ bị phơi bày đầu óc cô giờ đây trống rỗng, cô liền hung hăng xe nát tờ giấy kia, “Con không đồng ý, con không đồng ý hai người ly hôn.” Cô cũng là một nữ nhi nhu thuận, trước kia chưa bao giờ cùng cha mẹ lớn tiếng, dù cho có chuyện gì bất mãn cùng lắm đem nhốt mình ở trong phòng, nhưng cũng rất ít khi cô làm vậy.
Cha cô run rẩy khóe miệng, "Họa Họa, cha cùng mẹ con đã không còn tình cảm, hiện tại cũng không có tiếng nói chung, chia tay đối với mọi người đều tốt."
Cô nhìn lại cha mình, giống như chưa từng quen biết người đàn ông này.
“Không còn tình cảm, không có tiếng nói chung?” Cô không phát hiện ra, bản thân thế nhưng lại nở nụ cười, “Hai người không có cảm tình thế nào sinh ra con? Không có tiếng nói chung lúc trước vì sao lại muốn kết hôn? Hiện tại đương nhiên không có cảm tình, vậy ai là người ở nhà nuôi con giúp cha, hiếu kính cha mẹ cha, xem cha mẹ cha như cha mẹ người, để cho cha không phải bận tâm việc nhà lo toan trước sau, cha còn có thời gian ở bên ngoài tìm hoan mua vui, đặc biệt là nữ nhân càng trẻ càng đẹp. Người nhìn mẹ đi, người hiện tại là bộ dạng gì. Thấy trên mặt người không ít nếp nhăn, kia tất cả đều là dấu vết mẹ cùng cha phấn đấu, tất cả đều là vì cha mà trả giá. Bây giờ cha ghét bỏ, cha sao không ngẫm lại nếu không có mẹ trở thành người phụ nữ đứng sau lưng âm thầm vì cha mà hy sinh tất cả, làm sao cha có thể thành công như ngày hôm nay? Cha thế nào mà không ngẫm lại mẹ là vì ai mà trả giá cả thanh xuân của người.”
Cô cảm thấy bản thân mình cả đời chưa từng nói nhiều như hôm đó.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn bà xinh đẹp kia, hận không thể tiến lên đem bà ta thiên đao vạn quả, thiện lương để làm gì, chẳng qua đó là ngươi chưa gặp được kẻ xấu xí chuyên làm chuyện xấu.
Thật sự, cô bất chấp tất cả liền chạy tới túm lấy tóc ả, hung hăng nắm, hung hăng kéo, cũng là một khắc kia, cô mới phát hiện thì ra chính mình cũng tiềm tàng một cá tính chua ngoa “Ngươi liền như vậy không biết xấu hổ muốn làm tiểu tam, đến phá hư gia đình ta, muốn thì tới đây..."
Cô nói còn chưa có hết, đã bị cha đẩy qua một bên.
Cô nhìn cha đem người phụ nữ kia kéo vào trong lòng che chở, giống cô lúc nhỏ mỗi lần làm nũng ông đều ôm cô vào lòng như vậy vỗ về trấn an.
“Mưu Viễn, Mưu Viễn...” Người đàn bà kia kêu tên cha cô, thân mật đến thế.
Cô đứng một bên, nhìn hai người làm thành một đôi.
Người đàn bà kia, thật sự rất xinh đẹp, thật sự là nhu nhược, cô thật sự thấy rất buồn cười.
Lê Mưu Viễn trừng mắt nhìn cô, “Họa Họa, con như thế nào lại cùng mẹ con giống nhau, trở thành người không nói đạo lý, cho con ăn học nhiều như vậy tấc cả điều là vô ích sao?”
Cô biết cha cô thật sự rất tức giận, cô lại không sợ mà ý cười càng sâu, “Cha vĩ đại của con ơi, có muốn hay không con gái nói cho cha biết, chưa có một quyển sách dạy đàn ông vong ân phụ nghĩa vứt vợ bỏ con, tay ôm ôm ấp ấp một người đàn bà khác, sách dạy con, làm cho con biết, người là thế nào một thân đạo mạo áo mũ chỉnh tề hiện tại lại trở thành một người như bây giờ.” Cô từng bước, từng bước một lại gần cha mình hơn, người đàn bà kia lại còn khóc, cha cô lại càng ôm chặt bà ta hơn, “Thuận tiện cha dạy con luôn, cha như thế nào học được cách ở trước mặt vợ con đi ôm ấp một người đàn bà khác.”
Cô biết hiện tại vẻ mặt mình đáng ghét đến cỡ nào, kỳ vọng của cha mẹ là muốn cô trở thành một thục nữ thùy mị nết na, hiện tại khác nhau một trời một vực, nhưng cô thật sự nhịn không được, cô cũng là người có hỷ nộ ái ố, cô cũng muốn phát tiết, cô bây giờ không muốn quan tâm đến cách nghĩ của người khác nữa.
"Lê Họa, cha nói, cha cùng mẹ con tính cách không hợp, hiện tại đã không thể tiếp tục chung sống ."
Lê Họa đứng ở nơi đó, nhìn một đôi kia.
Khi còn học trung học, lúc lên lớp đôi khi cô cũng vụng trộm đọc một ít tiểu thuyết ngôn tình, mỗi lần đọc đến đoạn cha nữ chính bao dưỡng tình nhân hoặc là nhận nuôi một đứa nhỏ khác về nhà, cô đều sẽ cảm thấy nữ chính kia có bao nhiêu đáng thương. Nhưng khi đó cô có bao nhiêu đồng tình với nữ chính lại càng tự an ủi bản thân mình nhiều hơn, bất kể nữ chính hồi nhỏ phải chịu nhiều đau khổ, phải nhận lấy bao nhiêu ủy khuất, cuối cùng nhất định sẽ được nhận lại tình yêu của cha, đó như một định luật không thể thay đổi. Bây giờ đến lượt cô, ai sẽ đến thương cảm cho cô, có thể hay không có người biết được tình huống hiện tại của cô, sẽ dùng chính thái độ của cô năm đó mà thương hại cô.
Thật sự là buồn cười, rất buồn cười.
“Lê Mưu Viễn, con vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ cho cha.” Cô nhìn người đàn ông trước mắt này, từ hôm đó trở đi ông không còn là cha cô nữa, ông trừ bỏ cho cô sinh mạng này, còn lại chỉ biết vứt bỏ mẹ con cô.
Chuyện đã xảy ra, đều không thể quay đầu lại.
Cô nhìn cha mình cực kỳ bi ai, môi không ngừng run rẩy, người đàn bà kia lại không ngừng kêu tên ông.
Mà mẹ cô, lệ không ngừng rơi, nhìn thấy tất cả nhưng không thể thay đổi được gì.
Cuối cùng, cha mẹ cô vẫn ly hôn.
Lê Họa đứng ở ban công hồi lâu, nước mũi đã bắt đầu chảy, lúc này mới vào trong phòng.
Vào phòng có chút ấm áp.
Đêm, càng sâu
Lê Họa không hiểu Tô Nhứ nói “chuyện ngu xuẩn” là chỉ chuyện gì, cũng có thể là chuyện mang thai. Tô Nhứ không thích con nít, chuyện này Lê Họa rất rõ.
“Cậu về lần này, anh ta biết không?” Lê Họa dè dặt hỏi thăm.
Tô Nhứ đang nằm trên giường, nhìn vào trong ánh mắt cô không thể đoán ra được cô đang nghĩ gì, phụ nữ như vậy đôi khi cũng dễ dãi, nhưng cũng rất phiền toái, rất nhiều đàn ông lại thích chinh phục những người phụ nữ như vậy, cũng có số đông lại không có tính nhẫn nại mà đi chinh phục. Sắc mặt Tô Nhứ bây giờ trắng bệch, làm Lê Họa có chút lo lắng, rất muốn đưa cô đi bệnh viện kiểm tra cẩn thận một chút, thuốc phá thai dù sau cũng rất không tốt đối với cơ thể phụ nữ, nếu không ra hết cần phải đi phẫu thuật sạch sẽ, may mắn Tô Nhứ không gặp tình huống đó, có điều ảnh hưởng cũng không nhỏ, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.
“Không.” Tô Nhứ bình thản lên tiếng, “Anh ta cũng không nhớ tới tớ đâu.”
Trong mắt Tô Nhứ không chút dao động, tựa hồ không quá để ý đến kết quả này.
Lê Họa có nấu chút cháo, lúc này cũng đã nguội bớt, bưng lên đút từng muỗng cho Tô Nhứ ăn.
“Cậu rất tốt, ai cưới được cậu nhất định là rất có phúc.” Tô Nhứ cũng không biết cảm thán cái gì chỉ lãnh đạm cười, ăn xong một miếng cháo rồi lại cắn chặt thìa giở tính trẻ con.
“Lần trước, tớ hình như nhìn thấy anh ta...” Lê Họa cũng không rõ lắm, chính là lúc đi qua hành lang “Vũ Mỹ” chỉ vô ý nhìn thoáng qua, cũng không chắc chắn lắm.
“À” Tô Nhứ buông bát, duỗi thẳng người, “Chắc đi kiếm mỹ nữ ôm ấp!”
Nói xong bản thân như không để ý cười thành tiếng, Lê Họa trầm mặc “Ngày mai tớ về nhà.”
“Gấp vậy sao?”
Tô Nhứ gật đầu, “Tớ là không mời mà đến, nhưng cậu biết đấy, tính tớ trước giờ rất tùy ý.”
Nói xong cô kéo chăn đắp kín mặt, Lê Họa quan sát Tô Nhứ một lát, sau đó mới yên tâm tắt đèn ra ngoài.
Nhà trọ này, cũng không phải Lê Họa thuê, mà của Tô Nhứ mua. Lúc trước Lê Họa thuê lại nơi này, đến ngày thứ hai Tô Nhứ tìm chủ nhà cũng không biết tốn bao nhiêu tiền mua lại, làm vậy là để Lê Họa có thể sống thoải mái hơn. Ở thành phố này, trôi nổi lâu, sẽ nhớ cảm giác gia đình. Không phải nhớ cha mẹ hay người thân, chỉ là mong muốn có được một nơi ở ổn định, không cần lo lắng phải chuyển nhà. Lúc cô muốn bỏ tiền ra thuê nơi này, lần đầu tiên Tô Nhứ cùng cô ầm ỹ. Ban đầu cũng không có bao nhiêu tiền, còn muốn vì tôn nghiêm cậy mạnh làm cái gì. Tô Như nói trước mặt cô ấy, cô không cần cậy mạnh, cũng không cần giả vờ cho cô ấy thấy, “Tớ so với cậu xấu xí vạn lần, nhưng cậu đâu ghét bỏ tớ, tớ thế nào lại không biết xấu hổ mà đi ghét bỏ cậu.”
Đêm đen.
Gió lạnh thấu xương.
Lê Họa đứng trên ban công, gió đêm luôn như vậy khinh người quá đáng, nhưng cô thích đối nghịch với gió.
Tóc cô bị gió thổi tán loạn, cô có thể tưởng tượng chút nữa khi dùng lược chãi đầu sẽ rơi xuống không ít tóc.
Cũng không để tâm, có cái gì tốt để ý.
Chính là tại một đêm như hôm nay, cô tan học vừa về đến nhà, không tình nguyện chứng kiến được một màn, cha và mẹ đang đàm phán.
Ngồi trên sofa còn có một người phụ nữ xinh đẹp, Lê Họa thật không muốn thừa nhận, người phụ nữ kia quả thật so với mẹ đẹp hơn trẻ tuổi hơn.
Trên bàn, còn có giấy thỏa thuận li hôn.
Cô cực kì hối hận, vì sao không chọn thời điểm thích hợp hơn để về nhà. Vốn cô muốn cho cha mẹ một bất ngờ, nhưng thật không ngờ bọn họ lại cho cô một cái kinh hách. Trước kia cảm thấy những chuyện thế này sẽ không phát sinh trên người cô, thế nhưng vẫn xảy ra, hơn nữa lại xảy ra trước mắt cô.
Cô nhìn mẹ mình ngồi ở chỗ kia, tóc có chút loạn, quần áo cũng có chút không thích hợp. Mẹ cô cả đời này chỉ làm hiền thê ích mẫu giúp chồng dạy con, cả đời chỉ biết lo cho gia đình, hiện tại còn lại gì, mất đi tuổi xuân dung nhan hao gầy, trong mắt mọi người là một bà chủ gia đình gắn với danh xưng 'Hoàng mặt bà (Thiếu phụ lớn tuổi có chồng)'
Không như người phụ nữ ngồi ở chỗ kia, cả vú lấp miệng em, vênh váo hung hăng, khí thế cũng đã áp đảo mẹ cô.
Cô đi qua, cẩn thận cầm giấy thỏa thuận li hôn lên xem, "Cha mẹ muốn ly hôn?"
Đầu óc cô ong ong, hết nhìn cha, rồi lại quay sang nhìn mẹ.
phát hiện đôi mắt mẹ sưng húp, đôi môi lại không ngừng run rẩy, tựa như muốn nói điều gì, nhưng cái gì cũng không nói nên lời
Xem ra cái gì cũng không cần hỏi, sự thật bất ngờ bị phơi bày đầu óc cô giờ đây trống rỗng, cô liền hung hăng xe nát tờ giấy kia, “Con không đồng ý, con không đồng ý hai người ly hôn.” Cô cũng là một nữ nhi nhu thuận, trước kia chưa bao giờ cùng cha mẹ lớn tiếng, dù cho có chuyện gì bất mãn cùng lắm đem nhốt mình ở trong phòng, nhưng cũng rất ít khi cô làm vậy.
Cha cô run rẩy khóe miệng, "Họa Họa, cha cùng mẹ con đã không còn tình cảm, hiện tại cũng không có tiếng nói chung, chia tay đối với mọi người đều tốt."
Cô nhìn lại cha mình, giống như chưa từng quen biết người đàn ông này.
“Không còn tình cảm, không có tiếng nói chung?” Cô không phát hiện ra, bản thân thế nhưng lại nở nụ cười, “Hai người không có cảm tình thế nào sinh ra con? Không có tiếng nói chung lúc trước vì sao lại muốn kết hôn? Hiện tại đương nhiên không có cảm tình, vậy ai là người ở nhà nuôi con giúp cha, hiếu kính cha mẹ cha, xem cha mẹ cha như cha mẹ người, để cho cha không phải bận tâm việc nhà lo toan trước sau, cha còn có thời gian ở bên ngoài tìm hoan mua vui, đặc biệt là nữ nhân càng trẻ càng đẹp. Người nhìn mẹ đi, người hiện tại là bộ dạng gì. Thấy trên mặt người không ít nếp nhăn, kia tất cả đều là dấu vết mẹ cùng cha phấn đấu, tất cả đều là vì cha mà trả giá. Bây giờ cha ghét bỏ, cha sao không ngẫm lại nếu không có mẹ trở thành người phụ nữ đứng sau lưng âm thầm vì cha mà hy sinh tất cả, làm sao cha có thể thành công như ngày hôm nay? Cha thế nào mà không ngẫm lại mẹ là vì ai mà trả giá cả thanh xuân của người.”
Cô cảm thấy bản thân mình cả đời chưa từng nói nhiều như hôm đó.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn bà xinh đẹp kia, hận không thể tiến lên đem bà ta thiên đao vạn quả, thiện lương để làm gì, chẳng qua đó là ngươi chưa gặp được kẻ xấu xí chuyên làm chuyện xấu.
Thật sự, cô bất chấp tất cả liền chạy tới túm lấy tóc ả, hung hăng nắm, hung hăng kéo, cũng là một khắc kia, cô mới phát hiện thì ra chính mình cũng tiềm tàng một cá tính chua ngoa “Ngươi liền như vậy không biết xấu hổ muốn làm tiểu tam, đến phá hư gia đình ta, muốn thì tới đây..."
Cô nói còn chưa có hết, đã bị cha đẩy qua một bên.
Cô nhìn cha đem người phụ nữ kia kéo vào trong lòng che chở, giống cô lúc nhỏ mỗi lần làm nũng ông đều ôm cô vào lòng như vậy vỗ về trấn an.
“Mưu Viễn, Mưu Viễn...” Người đàn bà kia kêu tên cha cô, thân mật đến thế.
Cô đứng một bên, nhìn hai người làm thành một đôi.
Người đàn bà kia, thật sự rất xinh đẹp, thật sự là nhu nhược, cô thật sự thấy rất buồn cười.
Lê Mưu Viễn trừng mắt nhìn cô, “Họa Họa, con như thế nào lại cùng mẹ con giống nhau, trở thành người không nói đạo lý, cho con ăn học nhiều như vậy tấc cả điều là vô ích sao?”
Cô biết cha cô thật sự rất tức giận, cô lại không sợ mà ý cười càng sâu, “Cha vĩ đại của con ơi, có muốn hay không con gái nói cho cha biết, chưa có một quyển sách dạy đàn ông vong ân phụ nghĩa vứt vợ bỏ con, tay ôm ôm ấp ấp một người đàn bà khác, sách dạy con, làm cho con biết, người là thế nào một thân đạo mạo áo mũ chỉnh tề hiện tại lại trở thành một người như bây giờ.” Cô từng bước, từng bước một lại gần cha mình hơn, người đàn bà kia lại còn khóc, cha cô lại càng ôm chặt bà ta hơn, “Thuận tiện cha dạy con luôn, cha như thế nào học được cách ở trước mặt vợ con đi ôm ấp một người đàn bà khác.”
Cô biết hiện tại vẻ mặt mình đáng ghét đến cỡ nào, kỳ vọng của cha mẹ là muốn cô trở thành một thục nữ thùy mị nết na, hiện tại khác nhau một trời một vực, nhưng cô thật sự nhịn không được, cô cũng là người có hỷ nộ ái ố, cô cũng muốn phát tiết, cô bây giờ không muốn quan tâm đến cách nghĩ của người khác nữa.
"Lê Họa, cha nói, cha cùng mẹ con tính cách không hợp, hiện tại đã không thể tiếp tục chung sống ."
Lê Họa đứng ở nơi đó, nhìn một đôi kia.
Khi còn học trung học, lúc lên lớp đôi khi cô cũng vụng trộm đọc một ít tiểu thuyết ngôn tình, mỗi lần đọc đến đoạn cha nữ chính bao dưỡng tình nhân hoặc là nhận nuôi một đứa nhỏ khác về nhà, cô đều sẽ cảm thấy nữ chính kia có bao nhiêu đáng thương. Nhưng khi đó cô có bao nhiêu đồng tình với nữ chính lại càng tự an ủi bản thân mình nhiều hơn, bất kể nữ chính hồi nhỏ phải chịu nhiều đau khổ, phải nhận lấy bao nhiêu ủy khuất, cuối cùng nhất định sẽ được nhận lại tình yêu của cha, đó như một định luật không thể thay đổi. Bây giờ đến lượt cô, ai sẽ đến thương cảm cho cô, có thể hay không có người biết được tình huống hiện tại của cô, sẽ dùng chính thái độ của cô năm đó mà thương hại cô.
Thật sự là buồn cười, rất buồn cười.
“Lê Mưu Viễn, con vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ cho cha.” Cô nhìn người đàn ông trước mắt này, từ hôm đó trở đi ông không còn là cha cô nữa, ông trừ bỏ cho cô sinh mạng này, còn lại chỉ biết vứt bỏ mẹ con cô.
Chuyện đã xảy ra, đều không thể quay đầu lại.
Cô nhìn cha mình cực kỳ bi ai, môi không ngừng run rẩy, người đàn bà kia lại không ngừng kêu tên ông.
Mà mẹ cô, lệ không ngừng rơi, nhìn thấy tất cả nhưng không thể thay đổi được gì.
Cuối cùng, cha mẹ cô vẫn ly hôn.
Lê Họa đứng ở ban công hồi lâu, nước mũi đã bắt đầu chảy, lúc này mới vào trong phòng.
Vào phòng có chút ấm áp.
Đêm, càng sâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.