Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em
Chương 88: Bong gân
Sang Sang
23/08/2018
- Chắc em bị bong gân rồi. Leo lên lưng tôi đi.
Lăng Tư Duệ xoay người lại để Đổng Ngạc Ngạc leo lên.
Cô nhìn hắn, đôi mắt rơm rớm có chút cảm động. Không ngờ hắn lại tốt đến mức chịu cõng cả cô.
Đổng Ngạc Ngạc cố leo lên lưng hắn, bàn tay không biết đặt ở đâu cho hợp lý nên cứ vịn vào vai hắn.
- Vòng tay qua cổ tôi.
- Gì... gì chứ?
- Không phải em muốn té.
Hắn di chuyển người khiến cô giật mình ôm chặt cổ hắn.
Lăng Tư Duệ lúc này mới cảm thấy hả lòng hả dạ, hắn cười khẽ. Nụ cười dưới ánh trăng mười phần tà mị, chín phần mê hoặc. Thật đúng là cực phẩm.
Đổng Ngạc Ngạc được hắn cõng đi, cảm giác có chút ngại. Nhưng mà... lần này tim cô lại đập nhanh hơn những lần trước. Cô đang lo sợ không biết bệnh tim của mình nghiêm trọng đến cỡ nào rồi. Haizzzz... đều tại Lăng Tư Duệ.
Lăng Tư Duệ vừa cõng cô, vừa lấy điện thoại gọi cho Trạch Kha:
- Đến sân bay Vân Nam, hẻm 453.
- Vâng thưa thiếu gia.
Đổng Ngạc Ngạc thấy hắn cúp điện thoại, cau mày hỏi:
- Sao anh lại không giải thích với đám phóng viên kia? Anh muốn tôi gặp thêm phiền phức hả?
- Chẳng phải đã nói với em rồi sao? Tôi cần tin đồn này.
- Nhưng mà... tin đồn này vốn dĩ phần thiệt nghiêng về phía tôi. Tôi mới là người bị tra hỏi.
Đổng Ngạc Ngạc bực bội. Rõ ràng là cô mới chính là người thiệt hại nặng nề trong chuyện này. Hắn làm vậy là có ý gì.
- Tôi sẽ không để người khác gây ra phiền phức cho em.
Hắn nói, giọng nói dịu đi hẳn.
- Anh nói thật không?
Cô có chút nghi ngờ.
- Không tin tôi sao?
- Ờ... tin.
- Ừm.
Vừa lúc ấy, xe của Trạch Kha đến nơi. Nhìn thấy hắn cõng Đổng Ngạc Ngạc, Trạch Kha lo lắng hỏi:
- Thiếu gia, ngài không sao chứ?
- Tôi không sao. Mở cửa xe.
- Vâng.
Trạch Kha mau chóng mở cửa xe.
Hắn đỡ cô vào, sau đó lạnh giọng nói:
- Trở về biệt thự.
- Vâng.
Trạch Kha đáp.
- Này, sao lại về biệt thự. Nhà tôi ở chung cư Tịnh Na mà.
Đổng Ngạc Ngạc khó hiểu hỏi.
- Nếu em muốn về đó thì tự đi đón xe mà về.
Lăng Tư Duệ cười nhếch môi nói. Hắn là đang muốn giữ chân cô lại, nhưng mà... câu nói này quả thật là đang khích bác cô.
Hắn... Hắn rõ ràng là biết chân cô đang bị đau. Vậy mà còn kêu cô tự đón xe về. Cái tên này rốt cuộc là bị gì chứ? Tính khí thất thường. Lúc thì đối tốt với cô, lúc thì như tula ở địa ngục.
- Này, chỉ là chạy xe qua chỗ tôi một lúc, anh cần gì phải keo kiệt như vậy?
- Đơn giản là tôi không thích.
- Anh... Lăng Tư Duệ, tôi còn tưởng anh đối xử tốt với tôi là thật lòng. Không ngờ bản tính ngược đãi tôi anh vẫn không thay đổi.
Cô tức giận khiến hai má đỏ phừng phừng.
- Đổng Ngạc Ngạc, em là người của tôi. Tôi muốn đối với em như thế nào không đến lượt em lên tiếng.
Câu nói này khiến cô bị đả kích nặng nề. Thì ra... Thì ra... Hắn chỉ xem cô là một con rối mặc sức để hắn điều khiển thôi. Là cô quá ảo tưởng rồi. Hắn thật sự vẫn là atula đáng ghét như ban đầu, không có một chút thay đổi. Aaaaa.... Là cô nhìn lầm hắn rồi. Đáng ghét đáng ghét.
Đổng Ngạc Ngạc tức giận không nói nữa. Cô cúi mặt xuống không thèm nhìn hắn.
Cả không gian xung quanh hai người họ đều toát ra khí lạnh bức người khiến Trạch Kha anh không ngừng lau mồ hôi. Thiếu gia anh cũng thật là, anh biết với bản tính cao ngạo như vậy ngài ấy chẳng bao giờ nói thật lòng mình với cô Đổng đâu. Haizzzz....
Lăng Tư Duệ thấy cô im lặng, cũng không nói gì. Bản thân đã đạt được mục đích nhưng không biết vì sao tâm tình hắn cực kì tồi tệ.
Chẳng lẽ là hắn đang đau lòng vì cô sao?
------------------
Biệt thự Lăng gia...
Xe của Lăng Tư Duệ đi vào cổng. Trịnh Quang đã đứng ở đó để nghênh đón.
- Chào mừng thiếu gia trở về.
Trịnh Quang cúi đầu nói.
- Sao lại phải ra đây đón tôi làm gì?
Hắn nói, giọng nói tuy lạnh nhưng lại mang đến cho Trịnh Quang cảm giác ấm áp.
- Tôi không sao thưa thiếu gia.
- Ừm. Vào nhà đi.
Lăng Tư Duệ nói, sau đó nhìn ra xe. Nữ nhân nào đó đang cầu cứu Trạch Kha giúp mình đi vào.
Trạch Kha anh cũng thật khó xử, nhưng mà cô ấy đáng thương như vậy, đáy lòng anh lại có cảm giác không nỡ.
- Được rồi.
Trạch Kha đi đến dìu cô, đặt tay cô qua vai mình.
Lăng Tư Duệ nhìn hai người, mặt đã đen lại. Trạch Kha kia chính là chán sống rồi sao. Hắn đi đến kéo cô qua tay mình, trừng mắt nhìn anh.
- Trạch Kha, nếu anh rảnh rỗi quá thì đi lau biệt thự đi.
Hắn nói, một tay bế cô đi vào trong.
Trạch Kha nhìn hắn, tủi thân đau lòng. Anh thật muốn khóc. Tại sao? Tại sao thiếu gia lại làm vậy với anh?
Là cô ấy nhờ anh dìu cô ấy vào mà. Anh có làm gì sai đâu chứ?
Huhu... số anh khổ quá mà. Biết vậy đã không cần tốt bụng giúp cô. Đây được gọi là lòng tốt không được báo đáp.
Tim anh đau quá đi.
Trạch Kha lủi thủi đi vào, vẻ mặt xịu xuống như đưa đám. Đều tại lòng tốt hại cái thân.
Đổng Ngạc Ngạc được Lăng Tư Duệ bế, gương mặt cô lại được dịp đỏ lên. Hắn đúng là loại người kì lạ, nắng mưa thất thường mà. Haizzzzz....
- Lần sau cấm em để người khác chạm vào.
Giọng nói của hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Gì? Gì chứ? Lăng Tư Duệ hắn đang nói cái gì vậy? Cô tuyệt nhiên không hiểu.
Đổng Ngạc Ngạc ngây ngốc nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, khẽ cười:
- Vì em là người của tôi. Chỉ có tôi mới được chạm vào em.
What the hell!!!!
Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy trời?
Lăng Tư Duệ, anh rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt? Đừng làm đả thương trái tim bé nhỏ của tôi nữa. Huhu...
Đổng Ngạc Ngạc khóc không ra nước mắt. Hôm nay cô chính là bị hắn xoay mòng mòng, không biết đâu mới là hắn thật sự. Rõ ràng có lúc hắn cực kì dịu dàng, có lúc lại bá đạo đáng ghét. Có ai nói cho cô biết là hắn đang bị làm sao không?
Còn bị làm sao nữa chứ? Đương nhiên là Lăng thiếu gia thích cô nên mới đối xử với cô khác thường như vậy. Cô còn không mau hiểu rõ tâm ý của ngài ấy. Cô Đổng à, đến tôi cũng thật bó tay với cô nha~
-----------------------
20h...
Trong phòng Lăng Tư Duệ
- A... đau... đau tôi. Anh đang làm cái gì vậy?
Đổng Ngạc Ngạc nhìn bàn chân đang sưng tấy của mình, mếu máo. May là cô đi giày búp bê, nếu không chắc trẹo chân luôn rồi. Tất cả là tại Lăng Tư Duệ, hắn chỉ cần xoay người lại giải thích một tiếng là được. Cần gì khoa trương lên như vậy.
Đây không phải lúc.
Không phải lúc cái gì chứ? Thật bực mình mà.
- Em ngồi yên.
Lăng Tư Duệ nhíu mày nói. Hắn đang giúp cô nắn lại chân.
"Rắc " một tiếng.
Aaaaaaaaa....
Tiếng la thất thanh vang vọng khắp căn biệt thự.
Đổng Ngạc Ngạc đau đến chảy nước mắt. Cô sụt sịt nước mũi nhìn Lăng Tư Duệ.
Hắn bỏ chân cô xuống, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô:
- Không sao rồi.
- Huhu... Anh hại tôi đau suýt chết rồi.
- Em không chết được đâu.
Lăng Tư Duệ cười khẽ, hắn bước vào phòng tắm, bỏ lại cô ngồi một mình hiu quạnh ôm cái chân.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn bỏ đi thật muốn một tay đánh chết hắn. Hừ...
Lúc này, ở ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Đổng Ngạc Ngạc cố đứng lên, cà nhắc đi lại. Cô lấy tay vặn chốt cửa.
Trịnh Quang nhìn thấy cô ra mở cửa, ông nở nụ cười hiền:
- Đổng tiểu thư, đây là vali quần áo của cô.
- À dạ cháu cảm ơn ông. Mà ông gọi cháu là Ngạc Ngạc được rồi ạ.
Cô cười hì hì nhìn Trịnh Quang, sẵn tay kéo cái vali.
Trịnh Quang nhìn cô khó khăn đi vào, nhỏ giọng nói:
- Để tôi... à không để ông xách giúp cháu nhé!
- Vâng. Làm phiền ông rồi.
Đổng Ngạc Ngạc để Trịnh Quang đi vào phòng rồi đóng cửa lại.
Cô cà nhắc đi đến bàn làm việc của Lăng Tư Duệ. Nhìn thấy bức ảnh đặt trên đó, cô tò mò cầm lên xem.
Trong ảnh là một gia đình. Người đàn ông và người phụ nữ kia mỉm cười rất hạnh phúc. Còn có một đứa trẻ khoảng mười tuổi đang nở nụ cười tinh ranh.
Đứa trẻ này nhìn qua rất giống Lăng Tư Duệ. Có lẽ đây là ba mẹ của hắn. Mà hình như cô chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến ba mẹ. Trong căn biệt thự rộng lớn này cũng không có ba mẹ hắn sinh sống. Kì lạ thật.
Trịnh Quang thấy cô ngây ngốc nhìn bức ảnh, ông dịu giọng nói:
- Ba mẹ của thiếu gia mất năm ngài ấy mười tuổi. Cũng vì lí do đó mà ngài ấy dần trở nên khép kín, lạnh lùng hơn.
Đổng Ngạc Ngạc nghe ông nói, không khỏi ngạc nhiên.
Mười tuổi đã mất đi ba mẹ, làm sao một đứa trẻ có thể chịu đựng nổi cơn sốc đó. Lăng Tư Duệ quả thật rất kiên cường.
- Năm mười lăm tuổi, ngài ấy đã tự mình gánh vác công ty. Để Lăng Duệ trở thành một công ty danh tiếng như bây giờ thì ngài ấy đã đánh đổi rất nhiều thứ....
- Ngài ấy không có bạn bè, cũng không có người nào thân thích. Đối với ngài ấy, tất cả mọi người trên thế giới này đều không đáng tin. Vì vậy mà thế giới của ngài ấy rất cô độc....
Ngừng lại một lúc, Trịnh Quang nói tiếp:
- Nhớ trước đây, ngài ấy lúc nào cũng ngồi một mình trong phòng, bản thân không muốn tiếp xúc với bất kì ai. Có hỏi thì chỉ nhận lại được câu trả lời lạnh nhạt của ngài ấy.
Đổng Ngạc Ngạc nghe xong những lời này, bản thân dâng lên một cảm giác chua xót. Cô chưa từng nghĩ một con người lạnh lùng như hắn lại có một quá khứ như vậy. Tổn thương hắn phải chịu quá lớn, vậy mà... hắn có thể nỗ lực được như ngày hôm nay thật đáng để cô ngưỡng mộ.
Thật sự mà nói thì trong lòng cô, Lăng Tư Duệ không phải kẻ xấu. Hắn chỉ là có một chút đáng ghét.
Lăng Tư Duệ xoay người lại để Đổng Ngạc Ngạc leo lên.
Cô nhìn hắn, đôi mắt rơm rớm có chút cảm động. Không ngờ hắn lại tốt đến mức chịu cõng cả cô.
Đổng Ngạc Ngạc cố leo lên lưng hắn, bàn tay không biết đặt ở đâu cho hợp lý nên cứ vịn vào vai hắn.
- Vòng tay qua cổ tôi.
- Gì... gì chứ?
- Không phải em muốn té.
Hắn di chuyển người khiến cô giật mình ôm chặt cổ hắn.
Lăng Tư Duệ lúc này mới cảm thấy hả lòng hả dạ, hắn cười khẽ. Nụ cười dưới ánh trăng mười phần tà mị, chín phần mê hoặc. Thật đúng là cực phẩm.
Đổng Ngạc Ngạc được hắn cõng đi, cảm giác có chút ngại. Nhưng mà... lần này tim cô lại đập nhanh hơn những lần trước. Cô đang lo sợ không biết bệnh tim của mình nghiêm trọng đến cỡ nào rồi. Haizzzz... đều tại Lăng Tư Duệ.
Lăng Tư Duệ vừa cõng cô, vừa lấy điện thoại gọi cho Trạch Kha:
- Đến sân bay Vân Nam, hẻm 453.
- Vâng thưa thiếu gia.
Đổng Ngạc Ngạc thấy hắn cúp điện thoại, cau mày hỏi:
- Sao anh lại không giải thích với đám phóng viên kia? Anh muốn tôi gặp thêm phiền phức hả?
- Chẳng phải đã nói với em rồi sao? Tôi cần tin đồn này.
- Nhưng mà... tin đồn này vốn dĩ phần thiệt nghiêng về phía tôi. Tôi mới là người bị tra hỏi.
Đổng Ngạc Ngạc bực bội. Rõ ràng là cô mới chính là người thiệt hại nặng nề trong chuyện này. Hắn làm vậy là có ý gì.
- Tôi sẽ không để người khác gây ra phiền phức cho em.
Hắn nói, giọng nói dịu đi hẳn.
- Anh nói thật không?
Cô có chút nghi ngờ.
- Không tin tôi sao?
- Ờ... tin.
- Ừm.
Vừa lúc ấy, xe của Trạch Kha đến nơi. Nhìn thấy hắn cõng Đổng Ngạc Ngạc, Trạch Kha lo lắng hỏi:
- Thiếu gia, ngài không sao chứ?
- Tôi không sao. Mở cửa xe.
- Vâng.
Trạch Kha mau chóng mở cửa xe.
Hắn đỡ cô vào, sau đó lạnh giọng nói:
- Trở về biệt thự.
- Vâng.
Trạch Kha đáp.
- Này, sao lại về biệt thự. Nhà tôi ở chung cư Tịnh Na mà.
Đổng Ngạc Ngạc khó hiểu hỏi.
- Nếu em muốn về đó thì tự đi đón xe mà về.
Lăng Tư Duệ cười nhếch môi nói. Hắn là đang muốn giữ chân cô lại, nhưng mà... câu nói này quả thật là đang khích bác cô.
Hắn... Hắn rõ ràng là biết chân cô đang bị đau. Vậy mà còn kêu cô tự đón xe về. Cái tên này rốt cuộc là bị gì chứ? Tính khí thất thường. Lúc thì đối tốt với cô, lúc thì như tula ở địa ngục.
- Này, chỉ là chạy xe qua chỗ tôi một lúc, anh cần gì phải keo kiệt như vậy?
- Đơn giản là tôi không thích.
- Anh... Lăng Tư Duệ, tôi còn tưởng anh đối xử tốt với tôi là thật lòng. Không ngờ bản tính ngược đãi tôi anh vẫn không thay đổi.
Cô tức giận khiến hai má đỏ phừng phừng.
- Đổng Ngạc Ngạc, em là người của tôi. Tôi muốn đối với em như thế nào không đến lượt em lên tiếng.
Câu nói này khiến cô bị đả kích nặng nề. Thì ra... Thì ra... Hắn chỉ xem cô là một con rối mặc sức để hắn điều khiển thôi. Là cô quá ảo tưởng rồi. Hắn thật sự vẫn là atula đáng ghét như ban đầu, không có một chút thay đổi. Aaaaa.... Là cô nhìn lầm hắn rồi. Đáng ghét đáng ghét.
Đổng Ngạc Ngạc tức giận không nói nữa. Cô cúi mặt xuống không thèm nhìn hắn.
Cả không gian xung quanh hai người họ đều toát ra khí lạnh bức người khiến Trạch Kha anh không ngừng lau mồ hôi. Thiếu gia anh cũng thật là, anh biết với bản tính cao ngạo như vậy ngài ấy chẳng bao giờ nói thật lòng mình với cô Đổng đâu. Haizzzz....
Lăng Tư Duệ thấy cô im lặng, cũng không nói gì. Bản thân đã đạt được mục đích nhưng không biết vì sao tâm tình hắn cực kì tồi tệ.
Chẳng lẽ là hắn đang đau lòng vì cô sao?
------------------
Biệt thự Lăng gia...
Xe của Lăng Tư Duệ đi vào cổng. Trịnh Quang đã đứng ở đó để nghênh đón.
- Chào mừng thiếu gia trở về.
Trịnh Quang cúi đầu nói.
- Sao lại phải ra đây đón tôi làm gì?
Hắn nói, giọng nói tuy lạnh nhưng lại mang đến cho Trịnh Quang cảm giác ấm áp.
- Tôi không sao thưa thiếu gia.
- Ừm. Vào nhà đi.
Lăng Tư Duệ nói, sau đó nhìn ra xe. Nữ nhân nào đó đang cầu cứu Trạch Kha giúp mình đi vào.
Trạch Kha anh cũng thật khó xử, nhưng mà cô ấy đáng thương như vậy, đáy lòng anh lại có cảm giác không nỡ.
- Được rồi.
Trạch Kha đi đến dìu cô, đặt tay cô qua vai mình.
Lăng Tư Duệ nhìn hai người, mặt đã đen lại. Trạch Kha kia chính là chán sống rồi sao. Hắn đi đến kéo cô qua tay mình, trừng mắt nhìn anh.
- Trạch Kha, nếu anh rảnh rỗi quá thì đi lau biệt thự đi.
Hắn nói, một tay bế cô đi vào trong.
Trạch Kha nhìn hắn, tủi thân đau lòng. Anh thật muốn khóc. Tại sao? Tại sao thiếu gia lại làm vậy với anh?
Là cô ấy nhờ anh dìu cô ấy vào mà. Anh có làm gì sai đâu chứ?
Huhu... số anh khổ quá mà. Biết vậy đã không cần tốt bụng giúp cô. Đây được gọi là lòng tốt không được báo đáp.
Tim anh đau quá đi.
Trạch Kha lủi thủi đi vào, vẻ mặt xịu xuống như đưa đám. Đều tại lòng tốt hại cái thân.
Đổng Ngạc Ngạc được Lăng Tư Duệ bế, gương mặt cô lại được dịp đỏ lên. Hắn đúng là loại người kì lạ, nắng mưa thất thường mà. Haizzzzz....
- Lần sau cấm em để người khác chạm vào.
Giọng nói của hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Gì? Gì chứ? Lăng Tư Duệ hắn đang nói cái gì vậy? Cô tuyệt nhiên không hiểu.
Đổng Ngạc Ngạc ngây ngốc nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, khẽ cười:
- Vì em là người của tôi. Chỉ có tôi mới được chạm vào em.
What the hell!!!!
Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy trời?
Lăng Tư Duệ, anh rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt? Đừng làm đả thương trái tim bé nhỏ của tôi nữa. Huhu...
Đổng Ngạc Ngạc khóc không ra nước mắt. Hôm nay cô chính là bị hắn xoay mòng mòng, không biết đâu mới là hắn thật sự. Rõ ràng có lúc hắn cực kì dịu dàng, có lúc lại bá đạo đáng ghét. Có ai nói cho cô biết là hắn đang bị làm sao không?
Còn bị làm sao nữa chứ? Đương nhiên là Lăng thiếu gia thích cô nên mới đối xử với cô khác thường như vậy. Cô còn không mau hiểu rõ tâm ý của ngài ấy. Cô Đổng à, đến tôi cũng thật bó tay với cô nha~
-----------------------
20h...
Trong phòng Lăng Tư Duệ
- A... đau... đau tôi. Anh đang làm cái gì vậy?
Đổng Ngạc Ngạc nhìn bàn chân đang sưng tấy của mình, mếu máo. May là cô đi giày búp bê, nếu không chắc trẹo chân luôn rồi. Tất cả là tại Lăng Tư Duệ, hắn chỉ cần xoay người lại giải thích một tiếng là được. Cần gì khoa trương lên như vậy.
Đây không phải lúc.
Không phải lúc cái gì chứ? Thật bực mình mà.
- Em ngồi yên.
Lăng Tư Duệ nhíu mày nói. Hắn đang giúp cô nắn lại chân.
"Rắc " một tiếng.
Aaaaaaaaa....
Tiếng la thất thanh vang vọng khắp căn biệt thự.
Đổng Ngạc Ngạc đau đến chảy nước mắt. Cô sụt sịt nước mũi nhìn Lăng Tư Duệ.
Hắn bỏ chân cô xuống, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô:
- Không sao rồi.
- Huhu... Anh hại tôi đau suýt chết rồi.
- Em không chết được đâu.
Lăng Tư Duệ cười khẽ, hắn bước vào phòng tắm, bỏ lại cô ngồi một mình hiu quạnh ôm cái chân.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn bỏ đi thật muốn một tay đánh chết hắn. Hừ...
Lúc này, ở ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Đổng Ngạc Ngạc cố đứng lên, cà nhắc đi lại. Cô lấy tay vặn chốt cửa.
Trịnh Quang nhìn thấy cô ra mở cửa, ông nở nụ cười hiền:
- Đổng tiểu thư, đây là vali quần áo của cô.
- À dạ cháu cảm ơn ông. Mà ông gọi cháu là Ngạc Ngạc được rồi ạ.
Cô cười hì hì nhìn Trịnh Quang, sẵn tay kéo cái vali.
Trịnh Quang nhìn cô khó khăn đi vào, nhỏ giọng nói:
- Để tôi... à không để ông xách giúp cháu nhé!
- Vâng. Làm phiền ông rồi.
Đổng Ngạc Ngạc để Trịnh Quang đi vào phòng rồi đóng cửa lại.
Cô cà nhắc đi đến bàn làm việc của Lăng Tư Duệ. Nhìn thấy bức ảnh đặt trên đó, cô tò mò cầm lên xem.
Trong ảnh là một gia đình. Người đàn ông và người phụ nữ kia mỉm cười rất hạnh phúc. Còn có một đứa trẻ khoảng mười tuổi đang nở nụ cười tinh ranh.
Đứa trẻ này nhìn qua rất giống Lăng Tư Duệ. Có lẽ đây là ba mẹ của hắn. Mà hình như cô chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến ba mẹ. Trong căn biệt thự rộng lớn này cũng không có ba mẹ hắn sinh sống. Kì lạ thật.
Trịnh Quang thấy cô ngây ngốc nhìn bức ảnh, ông dịu giọng nói:
- Ba mẹ của thiếu gia mất năm ngài ấy mười tuổi. Cũng vì lí do đó mà ngài ấy dần trở nên khép kín, lạnh lùng hơn.
Đổng Ngạc Ngạc nghe ông nói, không khỏi ngạc nhiên.
Mười tuổi đã mất đi ba mẹ, làm sao một đứa trẻ có thể chịu đựng nổi cơn sốc đó. Lăng Tư Duệ quả thật rất kiên cường.
- Năm mười lăm tuổi, ngài ấy đã tự mình gánh vác công ty. Để Lăng Duệ trở thành một công ty danh tiếng như bây giờ thì ngài ấy đã đánh đổi rất nhiều thứ....
- Ngài ấy không có bạn bè, cũng không có người nào thân thích. Đối với ngài ấy, tất cả mọi người trên thế giới này đều không đáng tin. Vì vậy mà thế giới của ngài ấy rất cô độc....
Ngừng lại một lúc, Trịnh Quang nói tiếp:
- Nhớ trước đây, ngài ấy lúc nào cũng ngồi một mình trong phòng, bản thân không muốn tiếp xúc với bất kì ai. Có hỏi thì chỉ nhận lại được câu trả lời lạnh nhạt của ngài ấy.
Đổng Ngạc Ngạc nghe xong những lời này, bản thân dâng lên một cảm giác chua xót. Cô chưa từng nghĩ một con người lạnh lùng như hắn lại có một quá khứ như vậy. Tổn thương hắn phải chịu quá lớn, vậy mà... hắn có thể nỗ lực được như ngày hôm nay thật đáng để cô ngưỡng mộ.
Thật sự mà nói thì trong lòng cô, Lăng Tư Duệ không phải kẻ xấu. Hắn chỉ là có một chút đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.