Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em
Chương 73: Độc tố
Sang Sang
28/07/2018
Quay lại chỗ Đổng Ngạc Ngạc...
Sau khi cô ngất đi thì Ngạn Lâm chỉnh lại chỗ nằm và đắp chăn cho cô. Nhìn vào rất giống như đang ngủ.
Khi ấy, Lăng Tư Duệ cũng vừa bước vào. Nhìn thấy Đổng Ngạc Ngạc một thân ảnh nằm đó, hắn không nói gì, quay lại bàn làm việc. Trong lòng cứ nghĩ là cô buồn ngủ.
Ngạn Lâm thấy hắn không quan tâm đến chị ta, gương mặt trở nên vui vẻ. Cô đi đến chỗ hắn:
- Anh vẫn muốn làm việc sao?
Hắn không thèm nhìn cô, bản thân cũng chẳng muốn đáp.
Nhìn thấy hắn xem mình như không khí, Ngạn Lâm hơi tức giận. Cô nắm chặt tay, đôi mắt sắc bén nheo lại. Tại sao lại như vậy? Cô đã tìm cách để có thể gần gũi hắn... Tại sao hắn lại không để ý đến cô chứ?
Ngạn Lâm nén cục tức trong người, cô đi lấy cho hắn ly nước. Sau đó giả vờ vấp té khiến cả cơ thể ngã nhào vào lòng hắn. Ly nước đổ lênh láng dưới sàn nhà.
Lăng Tư Duệ mặt đã đầy hắc tuyến. Hắn tức giận đẩy cô ra, cả người đứng phắt dậy. Khóe miệng nhếch lên băng lãnh:
- Cô muốn chết?
Ngạn Lâm nhìn vẻ mặt đầy hắc tuyến của hắn, có chút kinh hãi. Cô ta giả vờ yếu đuối, khóc lóc như bị ai đánh:
- Tư Duệ, em không cố ý ngã vào lòng anh. Thật sự không cố ý.
Cách xưng hô của cô ta khiến hắn khó chịu:
- Cô tốt nhất nên yên phận. Đừng tưởng những trò giả tạo đó có thể che mắt được tôi.
Ngạn Lâm nghe hắn nói, tròng mắt thoáng tia sững sờ. Hắn nói như vậy là...
- Anh nói gì vậy, em không hiểu?
- Hơ... không hiểu hay là giả vờ không hiểu. Loại phụ nữ như cô tốt nhất nên tránh xa tôi càng xa càng tốt. Nếu không... tôi không biết chuyện gì xảy ra với cô đâu.
Lăng Tư Duệ cười khẩy, lạnh lùng bước ra ngoài. Trước khi ra khỏi phòng hắn còn liếc mắt nhìn sang Đổng Ngạc Ngạc, gương mặt tái xanh đầy mồ hôi của cô khiến hắn có chút hoảng hốt.
Nhấn nút thông báo gọi cho bác sĩ, hắn lay lay gọi cô:
- Ngạc Ngạc, cô làm sao vậy? Ngạc Ngạc...
Đáp lại tiếng gọi của hắn chỉ là sự im lặng bao trùm lấy không gian ngột ngạt.
Ngạn Lâm nhìn hành động của hắn, khóe miệng cũng khẽ cong lên. Không cứu nổi chị ta đâu... Hahaha....
Sau 5 phút, bác sĩ lập tức đi vào, vẻ mặt ai nấy đều khẩn trương đưa. Bác sĩ Song dùng đèn chiếu vào mắt cô, ông quan sát biểu hiện của cô một lúc rồi nhíu chặt mày:
-" Cô ấy bị dãn đồng tử, môi khô, tim đập nhanh... đây là biểu hiện ngộ độc mạn đà la".
-"Sao? ".
Lăng Tư Duệ như không tin vào tai mình.
- " Đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật. Nhanh lên. Nếu không sẽ không giữ được mạng ".
Các bác sĩ khẩn trương đưa cô vào phòng phẫu thuật.
Lăng Tư Duệ không đi theo, hắn đứng đó, xung quanh không ngừng toát ra khí lạnh. Không lý nào lại vậy. Chắc chắn là có người muốn hãm hại cô ta.
Một tia sáng lóe trên trong mắt hắn, Lăng Tư Duệ bước đến chỗ Ngạn Lâm, lạnh giọng:
- Là cô bỏ thứ đó vào nước cam đúng không?
- Không có. Anh nói gì vậy Lăng Tư Duệ. Em đâu có làm gì chị Ngạc Ngạc.
Ngạn Lâm vẻ tội nghiệp nhìn hắn.
- Đừng dùng vẻ mặt giả tạo đó nói chuyện với tôi. Muốn tìm ra bằng chứng buộc tội cô không khó đối với tôi đâu.
Hắn mặt lạnh nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh bỉ. - Anh... _ Ngạn Lâm cứng họng. Lấy lại bình tĩnh, cô ta nói tiếp:
- Đúng là em làm đó. Em làm vì em yêu anh. Em không thích anh cứ ở cạnh chị ta.
Lăng Tư Duệ nghe cô ta nói, đôi mắt báo săn như phát ta tia lửa. Nực cười. Cô ta đang nói cái gì vậy? Sủa cho ai nghe đây.
- Ngạn Lâm... Cô nghe cho rõ đây. Tôi không thích cô. Tốt nhất cô nên tránh xa Ngạc Ngạc ra.
Ngạn Lâm trước câu nói của hắn thì cười như không cười:
- Anh thích chị ta đến vậy sao? Nhưng mà... xin lỗi nha. Em sẽ khiến chị ta chết không có chỗ chôn. Ahaha...
Lăng Tư Duệ đã thật sự nổi giận, bàn tay hắn không chút nhân từ bóp lấy cổ cô ta:
- Ngạn Lâm...tôi đã cảnh cáo cô.
Hắn nói, gằn từ chữ như muốn bóp nát xương cổ cô.
Ngạn Lâm bị hắn bóp cổ, cả người không chút sức lực vùng vằng. Là chị ta... là chị ta không biết điều. Cô làm vậy thì có gì sai? Hắn sao lại đối xử với cô như vậy?
- Tư Duệ, buông em ra...
- Hừ...
Hắn thả cô từ trên xuống. Cánh môi phun ra thứ âm thanh lạnh thấu xương:
- Ngạn Lâm...tôi sẽ bắt cô trả giá.
Lăng Tư Duệ không thèm quan tâm đến cô ta, bước nhanh ra ngoài. Lồng ngực lại có cảm giác bị đè nặng. Hắn không biết cảm giác của hắn đối với Ngạc Ngạc là như thế nào? Nhưng mà... hắn thật sự rất khó chịu khi người khác đụng đến cô.
Ngạn Lâm nằm dưới đất ôm ngực, gương mặt ánh lên tia ngoan độc.
"Lăng Tư Duệ, anh cũng sẽ phải trả giá khi đối xử với tôi như vậy. Cả hai người, đều phải trả giá. Hừ ".
Ngạn Lâm cố đứng lên, bước ra ngoài. Cô ta cũng mau chóng rời khỏi nơi đó. Chỉ cần cô không bị cảnh sát bắt, cơ hội khiến hắn trở thành người của cô sẽ càng ngày càng gần. Hahaha....
--------------------
Bắc Kinh - Trung Quốc
Công ty Tống Thụy...
Tống Nhất Hàn ngồi trên bàn làm việc, mơ hồ nhớ đến Đổng Ngạc Ngạc. Không biết hiện tại cô ấy như thế nào? Sao lồng ngực anh lại nhói lên nhỉ? Ashhhh...
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên:
- Vào đi. _ anh cất giọng nói.
Từ ngoài cửa, Tống Giai Ninh một thân ảnh bước vào. Ông ngồi xuống ghế, chân bắt chéo đầy uy nghiêm.
Tống Nhất Hàn nhìn thấy ông, vội vàng đi đến cúi đầu:
- Ba...
- Ừm. Ba có chuyện muốn nói với con.
Câu nói của ông khiến Tống Nhất Hàn dâng lên một cỗ thắc mắc.
- Chuyện gì ạ?
- Triệu Ngôn Hy sẽ về nước sớm hơn dự định. Vì vậy, 8h sáng ngày mai, con ra sân bay đón con bé.
Tin tức ấy như sét đánh ngang tai Tống Nhất Hàn. Anh không nghĩ cô ta sẽ về nước sớm như vậy. Anh còn rất nhiều chuyện phải làm. Nếu cô ta trở về nước bây giờ, chẳng phải mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối sao?
- Ba... chuyện này...
- Con không cần phải nói gì hết. Đó là vị hôn thê của con, lo mà chăm sóc tốt cho con bé. Xảy ra chuyện gì, ba không tha cho con đâu.
Sau khi cô ngất đi thì Ngạn Lâm chỉnh lại chỗ nằm và đắp chăn cho cô. Nhìn vào rất giống như đang ngủ.
Khi ấy, Lăng Tư Duệ cũng vừa bước vào. Nhìn thấy Đổng Ngạc Ngạc một thân ảnh nằm đó, hắn không nói gì, quay lại bàn làm việc. Trong lòng cứ nghĩ là cô buồn ngủ.
Ngạn Lâm thấy hắn không quan tâm đến chị ta, gương mặt trở nên vui vẻ. Cô đi đến chỗ hắn:
- Anh vẫn muốn làm việc sao?
Hắn không thèm nhìn cô, bản thân cũng chẳng muốn đáp.
Nhìn thấy hắn xem mình như không khí, Ngạn Lâm hơi tức giận. Cô nắm chặt tay, đôi mắt sắc bén nheo lại. Tại sao lại như vậy? Cô đã tìm cách để có thể gần gũi hắn... Tại sao hắn lại không để ý đến cô chứ?
Ngạn Lâm nén cục tức trong người, cô đi lấy cho hắn ly nước. Sau đó giả vờ vấp té khiến cả cơ thể ngã nhào vào lòng hắn. Ly nước đổ lênh láng dưới sàn nhà.
Lăng Tư Duệ mặt đã đầy hắc tuyến. Hắn tức giận đẩy cô ra, cả người đứng phắt dậy. Khóe miệng nhếch lên băng lãnh:
- Cô muốn chết?
Ngạn Lâm nhìn vẻ mặt đầy hắc tuyến của hắn, có chút kinh hãi. Cô ta giả vờ yếu đuối, khóc lóc như bị ai đánh:
- Tư Duệ, em không cố ý ngã vào lòng anh. Thật sự không cố ý.
Cách xưng hô của cô ta khiến hắn khó chịu:
- Cô tốt nhất nên yên phận. Đừng tưởng những trò giả tạo đó có thể che mắt được tôi.
Ngạn Lâm nghe hắn nói, tròng mắt thoáng tia sững sờ. Hắn nói như vậy là...
- Anh nói gì vậy, em không hiểu?
- Hơ... không hiểu hay là giả vờ không hiểu. Loại phụ nữ như cô tốt nhất nên tránh xa tôi càng xa càng tốt. Nếu không... tôi không biết chuyện gì xảy ra với cô đâu.
Lăng Tư Duệ cười khẩy, lạnh lùng bước ra ngoài. Trước khi ra khỏi phòng hắn còn liếc mắt nhìn sang Đổng Ngạc Ngạc, gương mặt tái xanh đầy mồ hôi của cô khiến hắn có chút hoảng hốt.
Nhấn nút thông báo gọi cho bác sĩ, hắn lay lay gọi cô:
- Ngạc Ngạc, cô làm sao vậy? Ngạc Ngạc...
Đáp lại tiếng gọi của hắn chỉ là sự im lặng bao trùm lấy không gian ngột ngạt.
Ngạn Lâm nhìn hành động của hắn, khóe miệng cũng khẽ cong lên. Không cứu nổi chị ta đâu... Hahaha....
Sau 5 phút, bác sĩ lập tức đi vào, vẻ mặt ai nấy đều khẩn trương đưa. Bác sĩ Song dùng đèn chiếu vào mắt cô, ông quan sát biểu hiện của cô một lúc rồi nhíu chặt mày:
-" Cô ấy bị dãn đồng tử, môi khô, tim đập nhanh... đây là biểu hiện ngộ độc mạn đà la".
-"Sao? ".
Lăng Tư Duệ như không tin vào tai mình.
- " Đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật. Nhanh lên. Nếu không sẽ không giữ được mạng ".
Các bác sĩ khẩn trương đưa cô vào phòng phẫu thuật.
Lăng Tư Duệ không đi theo, hắn đứng đó, xung quanh không ngừng toát ra khí lạnh. Không lý nào lại vậy. Chắc chắn là có người muốn hãm hại cô ta.
Một tia sáng lóe trên trong mắt hắn, Lăng Tư Duệ bước đến chỗ Ngạn Lâm, lạnh giọng:
- Là cô bỏ thứ đó vào nước cam đúng không?
- Không có. Anh nói gì vậy Lăng Tư Duệ. Em đâu có làm gì chị Ngạc Ngạc.
Ngạn Lâm vẻ tội nghiệp nhìn hắn.
- Đừng dùng vẻ mặt giả tạo đó nói chuyện với tôi. Muốn tìm ra bằng chứng buộc tội cô không khó đối với tôi đâu.
Hắn mặt lạnh nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh bỉ. - Anh... _ Ngạn Lâm cứng họng. Lấy lại bình tĩnh, cô ta nói tiếp:
- Đúng là em làm đó. Em làm vì em yêu anh. Em không thích anh cứ ở cạnh chị ta.
Lăng Tư Duệ nghe cô ta nói, đôi mắt báo săn như phát ta tia lửa. Nực cười. Cô ta đang nói cái gì vậy? Sủa cho ai nghe đây.
- Ngạn Lâm... Cô nghe cho rõ đây. Tôi không thích cô. Tốt nhất cô nên tránh xa Ngạc Ngạc ra.
Ngạn Lâm trước câu nói của hắn thì cười như không cười:
- Anh thích chị ta đến vậy sao? Nhưng mà... xin lỗi nha. Em sẽ khiến chị ta chết không có chỗ chôn. Ahaha...
Lăng Tư Duệ đã thật sự nổi giận, bàn tay hắn không chút nhân từ bóp lấy cổ cô ta:
- Ngạn Lâm...tôi đã cảnh cáo cô.
Hắn nói, gằn từ chữ như muốn bóp nát xương cổ cô.
Ngạn Lâm bị hắn bóp cổ, cả người không chút sức lực vùng vằng. Là chị ta... là chị ta không biết điều. Cô làm vậy thì có gì sai? Hắn sao lại đối xử với cô như vậy?
- Tư Duệ, buông em ra...
- Hừ...
Hắn thả cô từ trên xuống. Cánh môi phun ra thứ âm thanh lạnh thấu xương:
- Ngạn Lâm...tôi sẽ bắt cô trả giá.
Lăng Tư Duệ không thèm quan tâm đến cô ta, bước nhanh ra ngoài. Lồng ngực lại có cảm giác bị đè nặng. Hắn không biết cảm giác của hắn đối với Ngạc Ngạc là như thế nào? Nhưng mà... hắn thật sự rất khó chịu khi người khác đụng đến cô.
Ngạn Lâm nằm dưới đất ôm ngực, gương mặt ánh lên tia ngoan độc.
"Lăng Tư Duệ, anh cũng sẽ phải trả giá khi đối xử với tôi như vậy. Cả hai người, đều phải trả giá. Hừ ".
Ngạn Lâm cố đứng lên, bước ra ngoài. Cô ta cũng mau chóng rời khỏi nơi đó. Chỉ cần cô không bị cảnh sát bắt, cơ hội khiến hắn trở thành người của cô sẽ càng ngày càng gần. Hahaha....
--------------------
Bắc Kinh - Trung Quốc
Công ty Tống Thụy...
Tống Nhất Hàn ngồi trên bàn làm việc, mơ hồ nhớ đến Đổng Ngạc Ngạc. Không biết hiện tại cô ấy như thế nào? Sao lồng ngực anh lại nhói lên nhỉ? Ashhhh...
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên:
- Vào đi. _ anh cất giọng nói.
Từ ngoài cửa, Tống Giai Ninh một thân ảnh bước vào. Ông ngồi xuống ghế, chân bắt chéo đầy uy nghiêm.
Tống Nhất Hàn nhìn thấy ông, vội vàng đi đến cúi đầu:
- Ba...
- Ừm. Ba có chuyện muốn nói với con.
Câu nói của ông khiến Tống Nhất Hàn dâng lên một cỗ thắc mắc.
- Chuyện gì ạ?
- Triệu Ngôn Hy sẽ về nước sớm hơn dự định. Vì vậy, 8h sáng ngày mai, con ra sân bay đón con bé.
Tin tức ấy như sét đánh ngang tai Tống Nhất Hàn. Anh không nghĩ cô ta sẽ về nước sớm như vậy. Anh còn rất nhiều chuyện phải làm. Nếu cô ta trở về nước bây giờ, chẳng phải mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối sao?
- Ba... chuyện này...
- Con không cần phải nói gì hết. Đó là vị hôn thê của con, lo mà chăm sóc tốt cho con bé. Xảy ra chuyện gì, ba không tha cho con đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.