Chương 49: Tất Cả Chỉ Là Mộng
SonSam
25/02/2024
Cố Quân Diệc là một người kiêu ngạo cỡ nào, nàng biết rất rõ.
Từ nhỏ anh đã là thiên chi kiêu tử, trên người có loại khí tràng người bình thường không có, anh có thể ôn nhu đối đãi trong tình yêu, khi cãi nhau cũng có thể cúi đầu dỗ dành nàng. Nhưng Tô Huyên biết, một khi liên quan đến vấn đề nguyên tắc, anh sẽ không cúi đầu.
Sự quý phái trong xương cốt không cho phép anh bỏ qua tôn nghiêm.
Bởi vậy Tô Huyên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, sau khi bị nàng bỏ rơi, Cố Quân Diệc có thể nói ra những lời như vậy.
Nàng há miệng, lại đột nhiên có chút nói không nên lời, giờ khắc này, có loại cảm giác tự dung vô tiện từ trong lòng nổi lên, ít nhất, trong tình yêu này, cô, không xứng với anh.
Trong im lặng của cô, ánh sáng trong mắt người đàn ông dần dần tối xuống, thật lâu sau, anh nghiêm túc nhìn nàng, hỏi ra vấn đề anh vẫn luôn không nghĩ ra được trong lòng:
“Có thể nói cho anh biết, lý do vì sao được không? Nếu như là bởi vì Vân Thi Hàm, anh có thể nói rõ ràng cho em biết, anh tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em, giữa hai chúng ta không có người thứ ba, anh…”
“Có”
“Cái gì?”
Tô Huyên hít sâu một hơi, hiện tại chuyện nàng có thể làm, đại khái chính là để cho anh hoàn toàn hết hy vọng với mối tình này, tốt nhất là đối với Tô Huyên nàng, hận thấu xương, không còn suy nghĩ nữa.
“Cố Quân Diệc, em ngoại tình rồi. Còn không chỉ có một…”
Lúc tỉnh lại từ trong mộng, Tô Huyên phát hiện khóe mắt mình ướt.
Thật sự là buồn cười, một nữ nhân hai mươi sáu tuổi, cư nhiên thường xuyên mơ thấy chuyện thời sinh viên, còn bởi vậy mà sinh ra tâm tình dao động kịch liệt.
Nhìn người phụ nữ khóe mắt ửng đỏ trong gương, ngẫm lại khách hàng đã hẹn hôm nay, nhìn đồng hồ, đã không còn kịp đắp mặt nạ rồi, Tô Huyên chỉ có thể tăng thêm bóng mắt, người phụ nữ trong gương vẫn thanh tú xinh đẹp như trước, dưới thời gian mài giũa, lại càng thêm vài phần phong vận thành thục.
Cố ý tính toán thời gian, ra ngoài sớm 2 tiếng, hành trình từ nơi này đến địa điểm đã thỏa thuận khoảng 40 phút, thời gian đủ để nàng đến sớm.
Ai biết hôm nay nhất định trắc trở, xe chạy đến đường Quan Trung Bắc, cư nhiên bị một người đàn ông ngăn lại.
Đối phương mặc một chiếc áo thun màu xám lam giá rẻ, trên đầu đầy mồ hôi, chỉ chỉ về phía một phụ nữ mang thai đang cầm ô, ôm chiếc bụng to đứng bên đường, vẻ mặt cầu khẩn:
“Xin chào, cô có thể giúp đỡ chúng tôi một chút hay không, vợ tôi sắp sinh rồi, lại không kịp chờ xe cứu thương, cô có thể đưa chúng tôi đến bệnh viện hay không… Cầu xin cô đấy, tôi đã ngăn mấy chiếc đều không được, taxi cũng không gọi được…”
Người phụ nữ ven đường đã đứng không vững, dưới sương mù buổi sáng, môi đã có chút tím tái, váy ngủ trên người cũng ướt đẫm, cô cũng nhìn Tô Huyên đang ngồi trong xe, trong mắt tràn đầy chờ mong cùng cầu xin.
Nhìn vị trí nơi này, lại là ngày mưa, quả thật không dễ bắt taxi, chờ xe cứu thương mà nói, nhìn bộ dáng của nữ nhân, chỉ sợ là không chịu nổi.
Trong lòng mềm nhũn, người nhà Tô gia cực khó mang thai, mình lại không có bạn đời cố định, nghĩ đến đời này không có khả năng có con, Tô Huyên nhìn đồng hồ, phất phất tay, để cho hai người lên xe.
Nhưng ngàn tính vạn tính, Tô Huyên cũng không nghĩ tới, tất cả sự kiện bất ngờ đều chạy tới, giống như là có bàn tay lớn của vận mệnh, muốn kéo nàng rời xa cuộc hẹn gặp mặt hôm nay.
Sau khi đưa người phụ nữ mang thai đến bệnh viện, trở về lại gặp phải một tai nạn giao thông nghiêm trọng, toàn bộ đường Quan Trung Bắc bị phong tỏa hoàn toàn, tất cả các phương tiện chỉ có thể xếp hàng đi vòng qua đường nhỏ.
Mặc dù Tô Huyên dọc theo đường đi phát huy kỹ xảo lái xe cường đại nhất, ngay cả đèn đỏ cũng vượt qua mấy cái, khi đi đến ngã 4 gần chỗ hẹn gặp đã là 8 giờ 58 phút, mắt thấy phía trước đường còn tắc nghẽn một mảnh, Tô Huyên không có biện pháp, đánh tay lái một cái chuyển hướng, đem xe dừng ở ven đường, cầm lấy tư liệu, lấy áo khoác trùm lên, bất chấp bên ngoài trời mưa to, cắm đầu chạy về phía công ty Nhật Thăng.
Nhật Thăng là một công ty thiết kế game, từng sản xuất một vài trò chơi nổi tiếng, trở thành hồi ức đáng nhớ những năm 80 – 90, nhưng đất bằng xây lầu cao thì dễ dàng, nhưng lầu cao khi sập cũng đơn giản, cách làm việc bảo thủ, vẫn sống bằng tiền dành dụm, chỉ vài năm sau giá trị trị trường của công ty này liền cấp tốc trượt xuống, thậm chí vào nửa năm trước đã lâm vào thế phá sản.
Cũng là lúc này, đột nhiên truyền ra đến tin tức công ty này bị thu mua, nghiệp nội còn cũng chưa phản ứng lại, đã dùng tư thái tuyệt đối nghiền ép tung một trò chơi mới ra thị trường, chỉ trong ngắn ngủn nửa năm, đã có xu thế bất khả chiến bại.
Công ty TR của Tô Huyên là công ty chuyện lập kế hoạch quảng cáo, quan hệ giữa hai bên vốn là bổ sung cho nhau, hơn nữa theo xu hướng ngày càng tăng hiện tại, trong ngành có ai không muốn đi lên chiếc tàu cao tốc này chứ.
Vì buổi gặp mặt hôm nay, TR chuẩn bị suốt hai tháng, chủ lực của công ty ngày đêm tăng ca, Tô Huyên khẳng định, toàn bộ thành phố A, thậm chí phóng tầm mắt khắp cả nước, sẽ không nơi nào có thể xuất ra phương án thích hợp hơn bọn họ.
Trong lúc suy nghĩ, Tô Huyên đã đến địa điểm gặp mặt, cho dù hao hết tâm lực, vẫn là trễ năm phút.
“Xin lỗi Tô tiểu thư, tổng giám đốc chúng ta nói, lần hợp tác này coi như xong, chờ mong cơ hội tiếp theo.”
Nghe đối phương uyển chuyển cự tuyệt, trái tim Tô huyên lạnh lẽo, nếu hạng mục này bởi vì nàng đến muộn mà bị hủy, vậy nàng thật sự là tội nhân.
“Tôi xin lỗi vì sự chậm trễ của tôi ngày hôm nay, và tôi biết rằng bất kể lý do là như thế nào cũng không thể che giấu sai lầm của tôi. Nhưng tôi vẫn hy vọng công ty của bạn có thể cho tôi một chút thời gian, tôi thề, sẽ không bao giờ làm bạn thất vọng, dự án này, trong toàn bộ thành phố A, sẽ không có công ty nào đưa ra dự án tốt hơn chúng tôi, làm ơn!”
Người phụ trách phân công dự án có chút do dự, dưới yêu cầu nhiều lần của Tô Huyên, đẩy văn phòng tổng giám đốc ra. Một lát sau, có thể mơ hồ nghe được một giọng nam, lãnh đạm xa cách.
“Người không đúng giờ, tôi không cần gặp.”
Quá mức lo lắng, Tô Huyên không kịp suy nghĩ kỹ thanh âm này như thế nào lại nghe có chút quen thuộc như thế, đã trực tiếp đẩy cửa mà vào.
“Hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội khác, không cần quá lâu, vài phút liền…”
Những lời còn lại đột nhiên nghẹn lại, nàng nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên ghế sofa da thật, mãi không thể phục hồi tinh thần lại. Mày kiếm mắt sáng, vẫn tuấn lãng làm cho người ta nhịn không được động tâm, thời gian làm cho ngũ quan kia lại có thêm vài phần thành thục ổn trọng, cũng làm cho anh càng lộ ra thêm vài phần sắc bén.
Đã lâu không gặp, Cố Quân Diệc.
Từ nhỏ anh đã là thiên chi kiêu tử, trên người có loại khí tràng người bình thường không có, anh có thể ôn nhu đối đãi trong tình yêu, khi cãi nhau cũng có thể cúi đầu dỗ dành nàng. Nhưng Tô Huyên biết, một khi liên quan đến vấn đề nguyên tắc, anh sẽ không cúi đầu.
Sự quý phái trong xương cốt không cho phép anh bỏ qua tôn nghiêm.
Bởi vậy Tô Huyên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, sau khi bị nàng bỏ rơi, Cố Quân Diệc có thể nói ra những lời như vậy.
Nàng há miệng, lại đột nhiên có chút nói không nên lời, giờ khắc này, có loại cảm giác tự dung vô tiện từ trong lòng nổi lên, ít nhất, trong tình yêu này, cô, không xứng với anh.
Trong im lặng của cô, ánh sáng trong mắt người đàn ông dần dần tối xuống, thật lâu sau, anh nghiêm túc nhìn nàng, hỏi ra vấn đề anh vẫn luôn không nghĩ ra được trong lòng:
“Có thể nói cho anh biết, lý do vì sao được không? Nếu như là bởi vì Vân Thi Hàm, anh có thể nói rõ ràng cho em biết, anh tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em, giữa hai chúng ta không có người thứ ba, anh…”
“Có”
“Cái gì?”
Tô Huyên hít sâu một hơi, hiện tại chuyện nàng có thể làm, đại khái chính là để cho anh hoàn toàn hết hy vọng với mối tình này, tốt nhất là đối với Tô Huyên nàng, hận thấu xương, không còn suy nghĩ nữa.
“Cố Quân Diệc, em ngoại tình rồi. Còn không chỉ có một…”
Lúc tỉnh lại từ trong mộng, Tô Huyên phát hiện khóe mắt mình ướt.
Thật sự là buồn cười, một nữ nhân hai mươi sáu tuổi, cư nhiên thường xuyên mơ thấy chuyện thời sinh viên, còn bởi vậy mà sinh ra tâm tình dao động kịch liệt.
Nhìn người phụ nữ khóe mắt ửng đỏ trong gương, ngẫm lại khách hàng đã hẹn hôm nay, nhìn đồng hồ, đã không còn kịp đắp mặt nạ rồi, Tô Huyên chỉ có thể tăng thêm bóng mắt, người phụ nữ trong gương vẫn thanh tú xinh đẹp như trước, dưới thời gian mài giũa, lại càng thêm vài phần phong vận thành thục.
Cố ý tính toán thời gian, ra ngoài sớm 2 tiếng, hành trình từ nơi này đến địa điểm đã thỏa thuận khoảng 40 phút, thời gian đủ để nàng đến sớm.
Ai biết hôm nay nhất định trắc trở, xe chạy đến đường Quan Trung Bắc, cư nhiên bị một người đàn ông ngăn lại.
Đối phương mặc một chiếc áo thun màu xám lam giá rẻ, trên đầu đầy mồ hôi, chỉ chỉ về phía một phụ nữ mang thai đang cầm ô, ôm chiếc bụng to đứng bên đường, vẻ mặt cầu khẩn:
“Xin chào, cô có thể giúp đỡ chúng tôi một chút hay không, vợ tôi sắp sinh rồi, lại không kịp chờ xe cứu thương, cô có thể đưa chúng tôi đến bệnh viện hay không… Cầu xin cô đấy, tôi đã ngăn mấy chiếc đều không được, taxi cũng không gọi được…”
Người phụ nữ ven đường đã đứng không vững, dưới sương mù buổi sáng, môi đã có chút tím tái, váy ngủ trên người cũng ướt đẫm, cô cũng nhìn Tô Huyên đang ngồi trong xe, trong mắt tràn đầy chờ mong cùng cầu xin.
Nhìn vị trí nơi này, lại là ngày mưa, quả thật không dễ bắt taxi, chờ xe cứu thương mà nói, nhìn bộ dáng của nữ nhân, chỉ sợ là không chịu nổi.
Trong lòng mềm nhũn, người nhà Tô gia cực khó mang thai, mình lại không có bạn đời cố định, nghĩ đến đời này không có khả năng có con, Tô Huyên nhìn đồng hồ, phất phất tay, để cho hai người lên xe.
Nhưng ngàn tính vạn tính, Tô Huyên cũng không nghĩ tới, tất cả sự kiện bất ngờ đều chạy tới, giống như là có bàn tay lớn của vận mệnh, muốn kéo nàng rời xa cuộc hẹn gặp mặt hôm nay.
Sau khi đưa người phụ nữ mang thai đến bệnh viện, trở về lại gặp phải một tai nạn giao thông nghiêm trọng, toàn bộ đường Quan Trung Bắc bị phong tỏa hoàn toàn, tất cả các phương tiện chỉ có thể xếp hàng đi vòng qua đường nhỏ.
Mặc dù Tô Huyên dọc theo đường đi phát huy kỹ xảo lái xe cường đại nhất, ngay cả đèn đỏ cũng vượt qua mấy cái, khi đi đến ngã 4 gần chỗ hẹn gặp đã là 8 giờ 58 phút, mắt thấy phía trước đường còn tắc nghẽn một mảnh, Tô Huyên không có biện pháp, đánh tay lái một cái chuyển hướng, đem xe dừng ở ven đường, cầm lấy tư liệu, lấy áo khoác trùm lên, bất chấp bên ngoài trời mưa to, cắm đầu chạy về phía công ty Nhật Thăng.
Nhật Thăng là một công ty thiết kế game, từng sản xuất một vài trò chơi nổi tiếng, trở thành hồi ức đáng nhớ những năm 80 – 90, nhưng đất bằng xây lầu cao thì dễ dàng, nhưng lầu cao khi sập cũng đơn giản, cách làm việc bảo thủ, vẫn sống bằng tiền dành dụm, chỉ vài năm sau giá trị trị trường của công ty này liền cấp tốc trượt xuống, thậm chí vào nửa năm trước đã lâm vào thế phá sản.
Cũng là lúc này, đột nhiên truyền ra đến tin tức công ty này bị thu mua, nghiệp nội còn cũng chưa phản ứng lại, đã dùng tư thái tuyệt đối nghiền ép tung một trò chơi mới ra thị trường, chỉ trong ngắn ngủn nửa năm, đã có xu thế bất khả chiến bại.
Công ty TR của Tô Huyên là công ty chuyện lập kế hoạch quảng cáo, quan hệ giữa hai bên vốn là bổ sung cho nhau, hơn nữa theo xu hướng ngày càng tăng hiện tại, trong ngành có ai không muốn đi lên chiếc tàu cao tốc này chứ.
Vì buổi gặp mặt hôm nay, TR chuẩn bị suốt hai tháng, chủ lực của công ty ngày đêm tăng ca, Tô Huyên khẳng định, toàn bộ thành phố A, thậm chí phóng tầm mắt khắp cả nước, sẽ không nơi nào có thể xuất ra phương án thích hợp hơn bọn họ.
Trong lúc suy nghĩ, Tô Huyên đã đến địa điểm gặp mặt, cho dù hao hết tâm lực, vẫn là trễ năm phút.
“Xin lỗi Tô tiểu thư, tổng giám đốc chúng ta nói, lần hợp tác này coi như xong, chờ mong cơ hội tiếp theo.”
Nghe đối phương uyển chuyển cự tuyệt, trái tim Tô huyên lạnh lẽo, nếu hạng mục này bởi vì nàng đến muộn mà bị hủy, vậy nàng thật sự là tội nhân.
“Tôi xin lỗi vì sự chậm trễ của tôi ngày hôm nay, và tôi biết rằng bất kể lý do là như thế nào cũng không thể che giấu sai lầm của tôi. Nhưng tôi vẫn hy vọng công ty của bạn có thể cho tôi một chút thời gian, tôi thề, sẽ không bao giờ làm bạn thất vọng, dự án này, trong toàn bộ thành phố A, sẽ không có công ty nào đưa ra dự án tốt hơn chúng tôi, làm ơn!”
Người phụ trách phân công dự án có chút do dự, dưới yêu cầu nhiều lần của Tô Huyên, đẩy văn phòng tổng giám đốc ra. Một lát sau, có thể mơ hồ nghe được một giọng nam, lãnh đạm xa cách.
“Người không đúng giờ, tôi không cần gặp.”
Quá mức lo lắng, Tô Huyên không kịp suy nghĩ kỹ thanh âm này như thế nào lại nghe có chút quen thuộc như thế, đã trực tiếp đẩy cửa mà vào.
“Hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội khác, không cần quá lâu, vài phút liền…”
Những lời còn lại đột nhiên nghẹn lại, nàng nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên ghế sofa da thật, mãi không thể phục hồi tinh thần lại. Mày kiếm mắt sáng, vẫn tuấn lãng làm cho người ta nhịn không được động tâm, thời gian làm cho ngũ quan kia lại có thêm vài phần thành thục ổn trọng, cũng làm cho anh càng lộ ra thêm vài phần sắc bén.
Đã lâu không gặp, Cố Quân Diệc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.