Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1976: 1976: Quỷ viên 3
Vệ Sơ Lãng
19/10/2016
Đang nói, hậu viện
liền truyền đến tiếng vang bịch bịch, thậm chí còn mơ hồ có tiếng nói
khàn khàn, sắc nhọn, trong ánh hoàng hôn mông lung không rõ càng làm cho người ta thêm rợn cả tóc gáy.
Mấy tên ăn xin càng thêm sợ hãi, mặc dù không có đồ quý giá gì, nhưng còn có mạng nhỏ ở đây, coi như là ăn mày mệnh không quý cũng là mệnh nha, nếu không cũng không cần vì còn sống mà phải chịu nhịn nhục rồi.
Bọn họ đều một dáng vẻ sợ bị đám người Tô Mạt liên lụy, vội vàng muốn đi.
Tô Mạt đột nhiên hỏi: "Mấy vị làm thế nào lại không gia nhập bang ăn xin vậy?"
Ăn mày đại giang nam bắc đều có, chỉ cần là ăn xin có thâm niên, nhất định sẽ nghe nói, cũng sẽ nghĩ gia nhập bang, dù sao cùng ở một chỗ có thể chiếu cố lẫn nhau.
Những người kia sửng sốt một chút: "Bang ăn xin? Cái gì bang?"
Bọn họ một bộ hoàn toàn không hiểu gì.
Lẽ ra một người nếu đã gia nhập bang phái, mặc kệ nghiêm mật ra sao, người khác coi như không biết nội tình, cũng chắc chắn biết đến sự tồn tại của nó.
Mấy người này. . . . . . Nàng cười cười, phân phó: "Đem bọn họ bắt lại."
Vừa dứt lời, Lan Như cùng Lưu Vân đã vươn tay, mấy tên ăn xin lập tức oa oa kêu loạn, đông vọt tây trốn, chốc lát liền bị điểm huyệt đạo, từng người một một dạng đầu gỗ không thể nhúc nhích.
"Này, nữ nhân ác độc, ngươi muốn làm gì?" Một tên ăn xin tức giận nhìn chằm chằm Tô Mạt.
Tô Mạt cười nói: "Không có gì, chính là muốn cho các ngươi cùng nhau chờ thôi."
Một vùng hoang dã, một tòa miếu đổ nát, mấy tên ăn xin, không kỳ quái mới là lạ chứ.
Mấy tên ăn xin lập tức kêu rên lên, khóc, mắng, Lưu Vân liền thuận tay điểm á huyệt bọn họ.
Tô Mạt mặt mày lạnh lẽo, băng hàn nói: "Xin lỗi, ta vốn cũng không phải là người thiện lương gì, loại địa phương này, sự hiện hữu của các ngươi làm ta thấy lo lắng, cho nên thà giết lầm, không thể bỏ sót."
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lan Như, giống như là phân phó dâng trà, vân đạm phong khinh nói: "Lan Như, cho bọn hắn ăn Đoạn Trường tán."
Một tên ăn xin tức mắng to: "Yêu nữ, ngươi...ngươi, độc phụ, chúng ta chính là ăn xin mà sống, ngươi. . . . . . Cái người này sao ác độc, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
Khóe môi Tô Mạt hiện lên một đường cong tàn nhẫn, cười như không cười: "Các ngươi nên biết tình huống lúc này làm thế nào mới có thể sống sót."
Không có một chút bản lãnh, giết lầm cũng là xui xẻo đi.
Nếu như là gian tế kẻ địch phái tới, dĩ nhiên là biết nói thật mới có thể sống.
Lan Như nắm một tên ăn xin, bắn thuốc vào trong miệng hắn, chỉ là trong chớp mắt hắn liền bụng đau như xoắn, kêu la không ngừng, Lan Như thuận tay điểm huyệt đạo của hắn.
Mấy tên ăn xin càng thêm sợ hãi, mặc dù không có đồ quý giá gì, nhưng còn có mạng nhỏ ở đây, coi như là ăn mày mệnh không quý cũng là mệnh nha, nếu không cũng không cần vì còn sống mà phải chịu nhịn nhục rồi.
Bọn họ đều một dáng vẻ sợ bị đám người Tô Mạt liên lụy, vội vàng muốn đi.
Tô Mạt đột nhiên hỏi: "Mấy vị làm thế nào lại không gia nhập bang ăn xin vậy?"
Ăn mày đại giang nam bắc đều có, chỉ cần là ăn xin có thâm niên, nhất định sẽ nghe nói, cũng sẽ nghĩ gia nhập bang, dù sao cùng ở một chỗ có thể chiếu cố lẫn nhau.
Những người kia sửng sốt một chút: "Bang ăn xin? Cái gì bang?"
Bọn họ một bộ hoàn toàn không hiểu gì.
Lẽ ra một người nếu đã gia nhập bang phái, mặc kệ nghiêm mật ra sao, người khác coi như không biết nội tình, cũng chắc chắn biết đến sự tồn tại của nó.
Mấy người này. . . . . . Nàng cười cười, phân phó: "Đem bọn họ bắt lại."
Vừa dứt lời, Lan Như cùng Lưu Vân đã vươn tay, mấy tên ăn xin lập tức oa oa kêu loạn, đông vọt tây trốn, chốc lát liền bị điểm huyệt đạo, từng người một một dạng đầu gỗ không thể nhúc nhích.
"Này, nữ nhân ác độc, ngươi muốn làm gì?" Một tên ăn xin tức giận nhìn chằm chằm Tô Mạt.
Tô Mạt cười nói: "Không có gì, chính là muốn cho các ngươi cùng nhau chờ thôi."
Một vùng hoang dã, một tòa miếu đổ nát, mấy tên ăn xin, không kỳ quái mới là lạ chứ.
Mấy tên ăn xin lập tức kêu rên lên, khóc, mắng, Lưu Vân liền thuận tay điểm á huyệt bọn họ.
Tô Mạt mặt mày lạnh lẽo, băng hàn nói: "Xin lỗi, ta vốn cũng không phải là người thiện lương gì, loại địa phương này, sự hiện hữu của các ngươi làm ta thấy lo lắng, cho nên thà giết lầm, không thể bỏ sót."
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lan Như, giống như là phân phó dâng trà, vân đạm phong khinh nói: "Lan Như, cho bọn hắn ăn Đoạn Trường tán."
Một tên ăn xin tức mắng to: "Yêu nữ, ngươi...ngươi, độc phụ, chúng ta chính là ăn xin mà sống, ngươi. . . . . . Cái người này sao ác độc, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
Khóe môi Tô Mạt hiện lên một đường cong tàn nhẫn, cười như không cười: "Các ngươi nên biết tình huống lúc này làm thế nào mới có thể sống sót."
Không có một chút bản lãnh, giết lầm cũng là xui xẻo đi.
Nếu như là gian tế kẻ địch phái tới, dĩ nhiên là biết nói thật mới có thể sống.
Lan Như nắm một tên ăn xin, bắn thuốc vào trong miệng hắn, chỉ là trong chớp mắt hắn liền bụng đau như xoắn, kêu la không ngừng, Lan Như thuận tay điểm huyệt đạo của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.