Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 2039: 2042: Tình yêu sâu lắng của Hoàng Phủ Cẩn (2)
Vệ Sơ Lãng
10/12/2016
Mạc quản sự quẫy người trên mặt nước một cái, ngay sau đó liền chìm xuống, ùng ục mấy tiếng bọt khí nổi lên, rồi không nổi lên nữa.
Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên run ống tay áo, nội lực cường đại cuồn cuộn nổi lên thành một trận gió lốc, vây hắn trong đó, sau đó rung lên tay áo, khí nóng bốc hơi, ở trong trời chiều hội tụ giống như hào quang của trời quang mây tạnh.
Gió thu vừa thôi, phất động áo bào đã khô của hắn cùng tóc đen, làm hắn giống như thiên thần thoát trần siêu tục đến nhân gian.
Toát ra hào quang màu vàng.
Hắn nhắm mắt, nghiêng tai lắng nghe, sau đó mở mắt ra, ánh sáng chợt hiện, liền bay tới hướng một chỗ trong rừng hoa.
Hắn bay bổng lên, mủi chân điểm qua đỉnh gốc hoa nhọn, giống như đại bằng giương cánh, một lao xuống, nhảy xuống, ôm Tô Mạt đang ra sức tác chiến trong trận pháp vào trong ngực.
Hôm nay Tô Mạt cùng Lan Như, đang hãm thân trong khổ chiến, hai người vất vả chống đỡ, cơ hồ không tiếp tục kiên trì được rồi.
Chỉ muốn nghĩ tới còn có người mình yêu, còn rất nhiều chuyện phải làm, cho nên không chịu buông bỏ.
“Mạt Nhi, Mạt Nhi. . . . . .” Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, đè đầu nàng ở tim mình, để nàng nghe nhịp tim hắn kiên cố có lực, dịu dàng nói: “Mạt Nhi, tỉnh lại, hết thảy đều không phải thật, tỉnh lại, chính ta tại nơi này, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Tô Mạt chỉ có cảm giác mình như bị những gốc hoa kia ép chết rồi, thậm chí cảm giác cành hoa đâm vào huyết mạch của nàng, soàn soạt hút lấy máu của nàng, nàng cảm thấy cả người như bị hút khô.
Hô hấp cũng khó khăn.
Nàng cố gắng trợn to hai mắt, cố miêu tả ra bộ dáng của hắn.
Nàng còn muốn gả cho hắn, nàng cùng hắn còn chưa. . . . . .
Giống như nhìn thấy hắn tuấn dật khoan dung, hơi cười nhìn nàng, hình như hiểu tâm tư của nàng, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, bờ môi dịu dàng mềm mại liền đặt trên môi của nàng.
Nàng lại cảm thấy giống như một cỗ lực lượng kỳ dị rót vào trong cơ thể mình, số máu bị hút đi lại trở về rồi, lại giống như trong tim bị hắn tạo ra một con suối, từ từ bổ sung lực lượng mới mẻ.
Lực lượng từ môi liên tục không ngừng đưa vào, nàng tham lam lưu luyến, khó có thể chia lìa, lại muốn nhiều hơn.
Hắn ôm lấy nàng thật chặt, lần đầu tiên tiếp xúc da thịt nhiều như vậy, lần đầu tiên không cách nào kiềm chế như vậy.
Nàng không còn là tiểu cô nương ngày trước kia, nàng đã lớn lên, thành thục đến đủ để làm vương phi của hắn rồi.
Hắn hận không thể khảm nàng vào trong thân thể mình, để cho nàng rốt cuộc không cần chịu đựng gió sương mưa tuyết, tất cả tất cả, đều có hắn chịu đựng thay.
Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên run ống tay áo, nội lực cường đại cuồn cuộn nổi lên thành một trận gió lốc, vây hắn trong đó, sau đó rung lên tay áo, khí nóng bốc hơi, ở trong trời chiều hội tụ giống như hào quang của trời quang mây tạnh.
Gió thu vừa thôi, phất động áo bào đã khô của hắn cùng tóc đen, làm hắn giống như thiên thần thoát trần siêu tục đến nhân gian.
Toát ra hào quang màu vàng.
Hắn nhắm mắt, nghiêng tai lắng nghe, sau đó mở mắt ra, ánh sáng chợt hiện, liền bay tới hướng một chỗ trong rừng hoa.
Hắn bay bổng lên, mủi chân điểm qua đỉnh gốc hoa nhọn, giống như đại bằng giương cánh, một lao xuống, nhảy xuống, ôm Tô Mạt đang ra sức tác chiến trong trận pháp vào trong ngực.
Hôm nay Tô Mạt cùng Lan Như, đang hãm thân trong khổ chiến, hai người vất vả chống đỡ, cơ hồ không tiếp tục kiên trì được rồi.
Chỉ muốn nghĩ tới còn có người mình yêu, còn rất nhiều chuyện phải làm, cho nên không chịu buông bỏ.
“Mạt Nhi, Mạt Nhi. . . . . .” Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, đè đầu nàng ở tim mình, để nàng nghe nhịp tim hắn kiên cố có lực, dịu dàng nói: “Mạt Nhi, tỉnh lại, hết thảy đều không phải thật, tỉnh lại, chính ta tại nơi này, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Tô Mạt chỉ có cảm giác mình như bị những gốc hoa kia ép chết rồi, thậm chí cảm giác cành hoa đâm vào huyết mạch của nàng, soàn soạt hút lấy máu của nàng, nàng cảm thấy cả người như bị hút khô.
Hô hấp cũng khó khăn.
Nàng cố gắng trợn to hai mắt, cố miêu tả ra bộ dáng của hắn.
Nàng còn muốn gả cho hắn, nàng cùng hắn còn chưa. . . . . .
Giống như nhìn thấy hắn tuấn dật khoan dung, hơi cười nhìn nàng, hình như hiểu tâm tư của nàng, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, bờ môi dịu dàng mềm mại liền đặt trên môi của nàng.
Nàng lại cảm thấy giống như một cỗ lực lượng kỳ dị rót vào trong cơ thể mình, số máu bị hút đi lại trở về rồi, lại giống như trong tim bị hắn tạo ra một con suối, từ từ bổ sung lực lượng mới mẻ.
Lực lượng từ môi liên tục không ngừng đưa vào, nàng tham lam lưu luyến, khó có thể chia lìa, lại muốn nhiều hơn.
Hắn ôm lấy nàng thật chặt, lần đầu tiên tiếp xúc da thịt nhiều như vậy, lần đầu tiên không cách nào kiềm chế như vậy.
Nàng không còn là tiểu cô nương ngày trước kia, nàng đã lớn lên, thành thục đến đủ để làm vương phi của hắn rồi.
Hắn hận không thể khảm nàng vào trong thân thể mình, để cho nàng rốt cuộc không cần chịu đựng gió sương mưa tuyết, tất cả tất cả, đều có hắn chịu đựng thay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.