Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 2059: 2062: Ái mộ 3
Vệ Sơ Lãng
24/12/2016
Cái này đã thông tuệ rồi hả? Tô Mạt im lặng, không quấy rầy hắn nữa, đi
tới bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, hắn đang đứng đối diện hồ nước không biết
nghĩ cái gì.
“Cẩn ca ca, phía dưới không phải là rất khủng bố?” Nàng còn chưa có thời gian nói vớig hắn chuyện bị vây.
Hoàng Phủ Cẩn giơ tay lên vuốt ve tóc nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì không có chút nào, không sai biệt lắm với mặt trên. Lúc ấy ta cũng là bất tri bất giác đuổi tiếp ở trong trận, sau đó liền lọt vào phục kích của kẻ địch, sau lại xuất hiện ảo giác, chỉ là cũng chỉ là ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.”
Lúc tỉnh táo, hắn biết nàng đang đợi hắn, mình không được phép sơ xẩy.
Lúc bị ảo giác, nàng đang ở bên cạnh hắn, bình tĩnh nhìn quanh, thần thái phấn khởi, là bộ dáng hắn vẫn yêu.
Tô Mạt cầm tay của hắn, kiên định nói: “Cẩn ca ca, chúng ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sẽ không phải mạo hiểm như vậy nữa.”
Cũng chỉ là một lần truy kích kẻ địch bình thường, kết quả lại xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Tô Mạt lại hỏi hắn chuyện ở miếu Dược Vương.
Hoàng Phủ Cẩn liền nói đơn giản qua, đêm đó hắn mang theo đám người Lưu Hỏa đi miếu Dược Vương, kết quả nửa đường thì gặp phải sương mù, rất dễ nhận thấy là địch nhân mai phục.
Ở trong sương mù bọn họ gặp kẻ địch mấy lần, hai phe đều có tổn thương, sau vào thời diểm lao ra khỏi sương mù đã tới rừng hoa này rồi, bọn họ còn vô tình gặp được Lan Nhược.
Lan Nhược còn tưởng rằng đang ở phụ cận miếu Dược Vương, thật ra thì nàng cũng sớm ra khỏi miếu Dược Vương sau đó liền mơ mơ màng màng đến nơi này rồi bị vây khống, trong ảo ảnh lại chém đứt mấy cây hoa, những cánh hoa kia theo dòng sông nhỏ trong biệt viện chảy ra ngoài, sau liền bị A Lí nhìn thấy.
Lúc A Lí nhìn thấy những cánh hoa kia, Lan Nhược thật ra đã bị vây mấy ngày rồi, đã gần như kiệt lực.
Sau thì cơ bản là có thể đoán được, bị vây ở trong trận, nhiều lần xung đột giãy giụa, sau rốt cuộc dường như gặp phải Mạc quản sự, kết quả Lan Nhược hôn mê, Lưu Hỏa bị tập kích, Hoàng Phủ Cẩn vì đuổi theo kẻ địch kết quả cũng rơi vào Lạc Hồn Hồ, giằng co trong cạm bẫy.
Thật may có Tô Mạt dùng một bình độc dược, giải vây cho hắn.
Thoạt nhìn rất ly kỳ, rất huyền diệu, chỉ vì bọn hắn chưa từng trải qua.
Mà đối với Vân Thiếu Khanh mà nói, hết thảy đều rất bình thường, như đối với người bình thường ăn cơm dánh nhau.
Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi tới bên cạnh Vân Thiếu Khanh, nhìn hắn vẽ không sai biệt lắm, mới hỏi: “Vân công tử, có thể thỉnh giáo một chút trận pháp này hay không?”
Vân Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, bên trong con ngươi trong suốt như nước dịu dàng sáng rỡ, hắn gật đầu: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần ta có thể nói, tuyệt dối không che giấy chút gì”
“Cẩn ca ca, phía dưới không phải là rất khủng bố?” Nàng còn chưa có thời gian nói vớig hắn chuyện bị vây.
Hoàng Phủ Cẩn giơ tay lên vuốt ve tóc nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì không có chút nào, không sai biệt lắm với mặt trên. Lúc ấy ta cũng là bất tri bất giác đuổi tiếp ở trong trận, sau đó liền lọt vào phục kích của kẻ địch, sau lại xuất hiện ảo giác, chỉ là cũng chỉ là ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.”
Lúc tỉnh táo, hắn biết nàng đang đợi hắn, mình không được phép sơ xẩy.
Lúc bị ảo giác, nàng đang ở bên cạnh hắn, bình tĩnh nhìn quanh, thần thái phấn khởi, là bộ dáng hắn vẫn yêu.
Tô Mạt cầm tay của hắn, kiên định nói: “Cẩn ca ca, chúng ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sẽ không phải mạo hiểm như vậy nữa.”
Cũng chỉ là một lần truy kích kẻ địch bình thường, kết quả lại xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Tô Mạt lại hỏi hắn chuyện ở miếu Dược Vương.
Hoàng Phủ Cẩn liền nói đơn giản qua, đêm đó hắn mang theo đám người Lưu Hỏa đi miếu Dược Vương, kết quả nửa đường thì gặp phải sương mù, rất dễ nhận thấy là địch nhân mai phục.
Ở trong sương mù bọn họ gặp kẻ địch mấy lần, hai phe đều có tổn thương, sau vào thời diểm lao ra khỏi sương mù đã tới rừng hoa này rồi, bọn họ còn vô tình gặp được Lan Nhược.
Lan Nhược còn tưởng rằng đang ở phụ cận miếu Dược Vương, thật ra thì nàng cũng sớm ra khỏi miếu Dược Vương sau đó liền mơ mơ màng màng đến nơi này rồi bị vây khống, trong ảo ảnh lại chém đứt mấy cây hoa, những cánh hoa kia theo dòng sông nhỏ trong biệt viện chảy ra ngoài, sau liền bị A Lí nhìn thấy.
Lúc A Lí nhìn thấy những cánh hoa kia, Lan Nhược thật ra đã bị vây mấy ngày rồi, đã gần như kiệt lực.
Sau thì cơ bản là có thể đoán được, bị vây ở trong trận, nhiều lần xung đột giãy giụa, sau rốt cuộc dường như gặp phải Mạc quản sự, kết quả Lan Nhược hôn mê, Lưu Hỏa bị tập kích, Hoàng Phủ Cẩn vì đuổi theo kẻ địch kết quả cũng rơi vào Lạc Hồn Hồ, giằng co trong cạm bẫy.
Thật may có Tô Mạt dùng một bình độc dược, giải vây cho hắn.
Thoạt nhìn rất ly kỳ, rất huyền diệu, chỉ vì bọn hắn chưa từng trải qua.
Mà đối với Vân Thiếu Khanh mà nói, hết thảy đều rất bình thường, như đối với người bình thường ăn cơm dánh nhau.
Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi tới bên cạnh Vân Thiếu Khanh, nhìn hắn vẽ không sai biệt lắm, mới hỏi: “Vân công tử, có thể thỉnh giáo một chút trận pháp này hay không?”
Vân Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, bên trong con ngươi trong suốt như nước dịu dàng sáng rỡ, hắn gật đầu: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần ta có thể nói, tuyệt dối không che giấy chút gì”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.