Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 2097: Ai là kẻ địch 02
Vệ Sơ Lãng
05/04/2017
Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam, cộng thêm Ngụy An Lương cũng quỳ xuống đất xin tội.
Kể từ lúc ngồi vào vị trí Vân Thiếu Khanh vẫn rất an tĩnh, không nói chuyện gì, chỉ là tò mò xem những món ăn này, sau đó nghe người ta nói vài lời, nhiều nhất chính là len lén nhìn Tô Mạt.
Bởi vì không uống bao nhiêu rượu, cho nên hắn cũng không uống chén canh kia, nên không rơi vào cảnh chật vật như Hoàng Phủ Cẩn.
Lần này biến cố vừa tới, hắn đứng dậy, cầm lấy chén Ngụy An Lương ném lên bàn bên cạnh, dùng ngón tay dính một chút nước canh, dùng đầu lưỡi nếm một chút, nói: "Đúng, quả nhiên là độc dược vô cùng lợi hại, không sắc không mùi, sau khi uống, có thể khiến người ta dần dần nát ruột nát gan, sau đó ngũ tạng lục phủ từ từ rữa nát thành nước, đến cuối cùng chỉ còn sót một bộ thân xác trống trơn. Loại độc dược này, nếu như tại hạ không đoán sai, thì gọi là độc Tương tư."
Tô Mạt hiếu kỳ nói: "Độc Tương tư?"
Vân Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, liền giải thích cho nàng một phen cái gì là độc Tương tư.
Độc Tương tư, tương truyền là từ một cô gái có trượng phu thay lòng, nàng rất thích hắn, nhưng lại hận hắn thay lòng.
Cho nên để lưu lại dung mạo của hắn, hủy diệt tâm hắn, nàng liền phát minh ra loại độc dược này.
Nàng cũng vì yêu thành si, vì hận thành ma, cuối cùng ôm túi da của hắn đốt thành bụi, cuối cùng không phân rõ ai là ai nữa.
Nghe thật đúng là khiếp người, yêu một người chẳng lẽ đều muốn như vậy?
Đám người Thẩm lão gia càng thêm một đầu mồ hôi lạnh, đây quả thực là muốn mạng già, Thẩm gia có phong quang hơn nữa, cũng không vác nổi tội danh độc sát vương gia.
Dùng loại độc dược ác độc như vậy, quả thực là đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời!
Là tội lớn tru di cửu tộc a!
Hoàng Phủ Cẩn vận công một lúc, chậm rãi thổ tức, mở mắt, con mắt vẫn rực rỡ như cũ, thần thái rạng rỡ.
Hắn cười nói: " Đây là vì sao Thẩm lão gia, xin mau mau đứng lên, bổn vương tự nhiên biết không phải là mấy vị gây ra, nếu không cũng sẽ không cứu các ngươi rồi."
Mấy người vừa nghe, quả thật như thế, chỉ là vừa rồi người đầy mồ hôi lạnh, nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn ra tay kịp thời, hoặc là nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn có tâm tồn thiện niệm, cho là bọn họ hạ độc, muốn khảo nghiệm bọn họ, vậy bọn họ liền đều uống chén canh độc kia.
Như thế. . . . . .
Không khỏi rùng mình một cái.
Thẩm Phỉ cáo lỗi: "Vương gia xin cho phép tiểu nhân lập tức đi tra hỏi."
Hoàng Phủ Cẩn vẫy tay để cho hắn đi, Ngụy An Lương cũng lập tức đứng dậy đi hỗ trợ, nhanh chóng cho người đóng chặt khóa toàn phủ, bất luận kẻ nào cũng không cho tùy tiện ra vào, lại bắt trói bọn người ở phòng bếp lên thẩm vấn tỉ mỉ.
Kể từ lúc ngồi vào vị trí Vân Thiếu Khanh vẫn rất an tĩnh, không nói chuyện gì, chỉ là tò mò xem những món ăn này, sau đó nghe người ta nói vài lời, nhiều nhất chính là len lén nhìn Tô Mạt.
Bởi vì không uống bao nhiêu rượu, cho nên hắn cũng không uống chén canh kia, nên không rơi vào cảnh chật vật như Hoàng Phủ Cẩn.
Lần này biến cố vừa tới, hắn đứng dậy, cầm lấy chén Ngụy An Lương ném lên bàn bên cạnh, dùng ngón tay dính một chút nước canh, dùng đầu lưỡi nếm một chút, nói: "Đúng, quả nhiên là độc dược vô cùng lợi hại, không sắc không mùi, sau khi uống, có thể khiến người ta dần dần nát ruột nát gan, sau đó ngũ tạng lục phủ từ từ rữa nát thành nước, đến cuối cùng chỉ còn sót một bộ thân xác trống trơn. Loại độc dược này, nếu như tại hạ không đoán sai, thì gọi là độc Tương tư."
Tô Mạt hiếu kỳ nói: "Độc Tương tư?"
Vân Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, liền giải thích cho nàng một phen cái gì là độc Tương tư.
Độc Tương tư, tương truyền là từ một cô gái có trượng phu thay lòng, nàng rất thích hắn, nhưng lại hận hắn thay lòng.
Cho nên để lưu lại dung mạo của hắn, hủy diệt tâm hắn, nàng liền phát minh ra loại độc dược này.
Nàng cũng vì yêu thành si, vì hận thành ma, cuối cùng ôm túi da của hắn đốt thành bụi, cuối cùng không phân rõ ai là ai nữa.
Nghe thật đúng là khiếp người, yêu một người chẳng lẽ đều muốn như vậy?
Đám người Thẩm lão gia càng thêm một đầu mồ hôi lạnh, đây quả thực là muốn mạng già, Thẩm gia có phong quang hơn nữa, cũng không vác nổi tội danh độc sát vương gia.
Dùng loại độc dược ác độc như vậy, quả thực là đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời!
Là tội lớn tru di cửu tộc a!
Hoàng Phủ Cẩn vận công một lúc, chậm rãi thổ tức, mở mắt, con mắt vẫn rực rỡ như cũ, thần thái rạng rỡ.
Hắn cười nói: " Đây là vì sao Thẩm lão gia, xin mau mau đứng lên, bổn vương tự nhiên biết không phải là mấy vị gây ra, nếu không cũng sẽ không cứu các ngươi rồi."
Mấy người vừa nghe, quả thật như thế, chỉ là vừa rồi người đầy mồ hôi lạnh, nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn ra tay kịp thời, hoặc là nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn có tâm tồn thiện niệm, cho là bọn họ hạ độc, muốn khảo nghiệm bọn họ, vậy bọn họ liền đều uống chén canh độc kia.
Như thế. . . . . .
Không khỏi rùng mình một cái.
Thẩm Phỉ cáo lỗi: "Vương gia xin cho phép tiểu nhân lập tức đi tra hỏi."
Hoàng Phủ Cẩn vẫy tay để cho hắn đi, Ngụy An Lương cũng lập tức đứng dậy đi hỗ trợ, nhanh chóng cho người đóng chặt khóa toàn phủ, bất luận kẻ nào cũng không cho tùy tiện ra vào, lại bắt trói bọn người ở phòng bếp lên thẩm vấn tỉ mỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.