Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 1 - Chương 144: "Bắt cóc" là cách ta trừng phạt nàng!
Vệ Sơ Lãng
23/10/2014
Không nghĩ tới, bọn họ thật đúng là cùng một phe.
Hắn mỉm cười có chút tà khí :“Chờ nàng lớn lên là phải gả cho ta làm nương tử, không phải bằng hữu.”
Tô Mạt trừng mắt, không để ý tới hắn.
Tuy rằng không có bị thương gì, nhưng vẫn rất suy yếu.
Dừng một chút, nàng nói:“Ta phải truyền tin cho nha hoàn bọn họ, các nàng không biết, miễn cho các nàng nghĩ ta đã chết.”
Tĩnh ác ma hướng nàng chớp mắt vài cái, cười tủm tỉm nhìn nàng:“Làm cho các nàng nghĩ rằng nàng đã chết, không phải mới không làm kẻ khác nghi ngờ sao?”
Tô Mạt giương cao lông mày, trong mắt hiện tia ánh sáng lạnh:“Ta nhất định sẽ khiến cho mụ độc phụ kia sống không tứ tế.”
Tĩnh ác ma nằm nghiêng ở bên người nàng, lấy tay chống đầu lên:“Có thể nói cho ta biết không?”
Tô Mạt quyến rũ khóe môi:“Bà ta bất quá chỉ là giúp ta thay đổi phương thức trốn khỏi Tô phủ mà thôi. Kế hoạch trước kia đương nhiên tiến hành như cũ!”
Chính là Tĩnh ác ma rất tức giận, rất phẫn nộ.
Tô Mạt thu hồi suy nghĩ, thoát ra khỏi hồi ức cũ, nhìn trên giường khuôn mặt đáng ghét tuấn tú kia.
Kế hoạch ban đầu của nàng vốn khá tốt, muốn đích thân chờ nghiệm thu xem kết quả, muốn chứng kiến đại phu nhân lúc bị lột bỏ khuôn mặt giả tạo của bà ta, muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ tuyệt vọng của Tô Nhân Vũ sau khi biết chân tướng sự việc.
Ai biết Tĩnh ác ma thừa dịp nàng ngủ, vụng trộm mang nàng rời xa Ninh Châu, đem nàng ngồi trên thuyền lớn đi kinh thành.
Rất quá đáng!!!
Tô Mạt đều ức chế mấy ngày rồi, chính là không thèm để ý tới hắn.
Tĩnh thiếu gia nhìn nàng bĩu môi, bộ dáng tức giận rất đáng yêu, nhịn không được chọc nàng:“Còn giận ta ư.”
Tô Mạt hừ lạnh.
Tĩnh ác ma ung dung cười:“Nếu không phải nàng tự chủ trương chạy trốn, muốn rời khỏi tầm mắt của ta, ta cũng sẽ không ‘Bắt cóc’ nàng.”
Hắn nghiêng người, đem nàng bảo hộ ở lòng, tuy rằng đang cười, nhưng trong giọng nói rõ ràng cảnh cáo:“Tiểu nha đầu, không bao giờ được có ý nghĩ rời xa ta nữa. Đây coi như là trừng phạt nhỏ với nàng.”
Tô Mạt bĩu môi, hắn dựa vào cái gì trừng phạt nàng, hơn nữa làm gì có kiểu bá đạo chuyên quyền như vậy, trước đó cũng không tuyên đọc quyền lợi cùng nghĩa vụ, trực tiếp xử phạt rồi.
Quái lạ, nói như vậy quyền được giải thích đều trong tay ở hắn, hắn nói phạt liền phạt.
“Vậy ngươi có cần liệt kê ra một danh sách nói hết ra tính khí của ngươi không hả? miễn cho ta không biết lại đắc tội với ngươi.”
Hắn mỉm cười có chút tà khí :“Chờ nàng lớn lên là phải gả cho ta làm nương tử, không phải bằng hữu.”
Tô Mạt trừng mắt, không để ý tới hắn.
Tuy rằng không có bị thương gì, nhưng vẫn rất suy yếu.
Dừng một chút, nàng nói:“Ta phải truyền tin cho nha hoàn bọn họ, các nàng không biết, miễn cho các nàng nghĩ ta đã chết.”
Tĩnh ác ma hướng nàng chớp mắt vài cái, cười tủm tỉm nhìn nàng:“Làm cho các nàng nghĩ rằng nàng đã chết, không phải mới không làm kẻ khác nghi ngờ sao?”
Tô Mạt giương cao lông mày, trong mắt hiện tia ánh sáng lạnh:“Ta nhất định sẽ khiến cho mụ độc phụ kia sống không tứ tế.”
Tĩnh ác ma nằm nghiêng ở bên người nàng, lấy tay chống đầu lên:“Có thể nói cho ta biết không?”
Tô Mạt quyến rũ khóe môi:“Bà ta bất quá chỉ là giúp ta thay đổi phương thức trốn khỏi Tô phủ mà thôi. Kế hoạch trước kia đương nhiên tiến hành như cũ!”
Chính là Tĩnh ác ma rất tức giận, rất phẫn nộ.
Tô Mạt thu hồi suy nghĩ, thoát ra khỏi hồi ức cũ, nhìn trên giường khuôn mặt đáng ghét tuấn tú kia.
Kế hoạch ban đầu của nàng vốn khá tốt, muốn đích thân chờ nghiệm thu xem kết quả, muốn chứng kiến đại phu nhân lúc bị lột bỏ khuôn mặt giả tạo của bà ta, muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ tuyệt vọng của Tô Nhân Vũ sau khi biết chân tướng sự việc.
Ai biết Tĩnh ác ma thừa dịp nàng ngủ, vụng trộm mang nàng rời xa Ninh Châu, đem nàng ngồi trên thuyền lớn đi kinh thành.
Rất quá đáng!!!
Tô Mạt đều ức chế mấy ngày rồi, chính là không thèm để ý tới hắn.
Tĩnh thiếu gia nhìn nàng bĩu môi, bộ dáng tức giận rất đáng yêu, nhịn không được chọc nàng:“Còn giận ta ư.”
Tô Mạt hừ lạnh.
Tĩnh ác ma ung dung cười:“Nếu không phải nàng tự chủ trương chạy trốn, muốn rời khỏi tầm mắt của ta, ta cũng sẽ không ‘Bắt cóc’ nàng.”
Hắn nghiêng người, đem nàng bảo hộ ở lòng, tuy rằng đang cười, nhưng trong giọng nói rõ ràng cảnh cáo:“Tiểu nha đầu, không bao giờ được có ý nghĩ rời xa ta nữa. Đây coi như là trừng phạt nhỏ với nàng.”
Tô Mạt bĩu môi, hắn dựa vào cái gì trừng phạt nàng, hơn nữa làm gì có kiểu bá đạo chuyên quyền như vậy, trước đó cũng không tuyên đọc quyền lợi cùng nghĩa vụ, trực tiếp xử phạt rồi.
Quái lạ, nói như vậy quyền được giải thích đều trong tay ở hắn, hắn nói phạt liền phạt.
“Vậy ngươi có cần liệt kê ra một danh sách nói hết ra tính khí của ngươi không hả? miễn cho ta không biết lại đắc tội với ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.