Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 696: Bị phạt cấm túc -- tính kế thoát thân 04
Vệ Sơ Lãng
25/10/2014
Lão phu nhân nhìn ngắm, gật đầu nói:“Ngũ nha đầu này càng viết nét chữ càng đẹp. Bữa cơm trưa sau tiếp tục viết nữa.”
Tô Mạt ai thán một tiếng, chỉ hận không thể chính mình ngất xỉu đi.
Ai bảo sức khỏe bản thân mình lại tốt như vậy chứ, muốn làm tiểu thư yếu ớt cũng không thành.
Lúc này bên ngoài có người tới bẩm báo,“Hồi bẩm lão phu nhân, phu nhân, Lâm Giang Vương phủ gửi tới thiếp mời, thỉnh nhị thiếu gia, đại tiểu thư, ngũ tiểu thư đi qua thưởng hoa mai.”
Tô Mạt trong lòng như reo vui, hay quá!
Thật sự là tới kịp lúc, chậm một chút nữa thôi, buổi chiều nàng sẽ lại bì đày xác nữa thôi.
Khẳng định là Diệp công công đã được đưa đến Vương phủ, mà Hoàng Phủ Cẩn chắc muốn cho nàng ngủ một giấc no đủ tối mới đến đón nàng.
Không ngờ rằng, nàng thật muốn hắn sáng sớm sẽ đến đón nàng đi chơi.
Nàng kích động tim đập như hươu chạy, tay cũng run lên, cơ hồ muốn co giò chạy.
Ai ngờ lão phu nhân uy nghiêm nói:“Trở về cảm tạ quá quận vương, chỉ là nha đầu chúng ta hôm nay có chút không thoải mái, ngày hôm qua bị lạnh, sẽ không đi qua bên quận vương phủ được.”
Lão tổ tông lên tiếng, người tới đưa tin cũng chỉ đành trở về truyền lời.
Tô Mạt nhất thời lại ủ rũ , ngã chỏng vó lên ngửa người trên kháng thượng.
Tuy rằng nha đầu đầy một phòng, nhưng không ai được phép giúp nàng a.
Ai biết lão phu nhân sẽ kêu nàng sao chép tới khi nào.
Cho dù là Triệu tiên sinh cũng không nỡ phạt nàng sao chép sách.
Tô Hinh Nhi tiến vào trách cứ nàng,“Ngươi đây là cái tư thế gì, đây là ngươi khinh thường đối với phật tổ.”
Tô Mạt nhíu mi, lười biếng phản bác nói:“Phật tổ đâu có tâm địa hẹp hòi như ngươi nghĩ đâu.”
Còn khinh thường gì chứ, phật tổ phải chăm nom để tâm đến chúng sinh vạn vật, ai thèm quản ngươi cái tiểu con kiến nhỏ bé là nằm hay là quỳ .
Cộng thêm nữa nàng hiện tại lại không phải đang lễ phật.
Tô Hinh Nhi cả giận:“Ta thấy nên cho ngươi xuống tóc, cho ngươi làm ni cô, đưa ngươi đi viện ni cô. Như vậy ngươi mới có thể đối với phật tổ thành kính chút.”
Nghe nàng nói như thế, đại tiểu thư cùng Hoàng Oanh vài người đều tức giận, vừa định lên tiếng.
Tô Mạt ý bảo các nàng không cần để ý tới, nàng chậm rãi ngồi xuống,“ Thời điểm nghe ngươi nói như vậy, ta sao chép kinh phật mệt mỏi đến nỗi không muốn sao chép nữa chính là đối với phật tổ không thành kính? Muốn thờ phụng phật tổ phải cạo đầu làm hòa thượng, làm ni cô. Làm hòa thượng hay ni cô đều nhất định có thể thờ phụng phật tổ đúng không?”
Tô Hinh Nhi xem thường nói:“Ít nhất những sư phó đó so với bộ dáng ngươi như vậy là tốt hơn, ngươi xem ngươi sao chép có vài tờ kinh thư liền bày ra một bộ dáng oán giận, còn không biết là đang nghĩ cái gì.”
Tô Mạt ai thán một tiếng, chỉ hận không thể chính mình ngất xỉu đi.
Ai bảo sức khỏe bản thân mình lại tốt như vậy chứ, muốn làm tiểu thư yếu ớt cũng không thành.
Lúc này bên ngoài có người tới bẩm báo,“Hồi bẩm lão phu nhân, phu nhân, Lâm Giang Vương phủ gửi tới thiếp mời, thỉnh nhị thiếu gia, đại tiểu thư, ngũ tiểu thư đi qua thưởng hoa mai.”
Tô Mạt trong lòng như reo vui, hay quá!
Thật sự là tới kịp lúc, chậm một chút nữa thôi, buổi chiều nàng sẽ lại bì đày xác nữa thôi.
Khẳng định là Diệp công công đã được đưa đến Vương phủ, mà Hoàng Phủ Cẩn chắc muốn cho nàng ngủ một giấc no đủ tối mới đến đón nàng.
Không ngờ rằng, nàng thật muốn hắn sáng sớm sẽ đến đón nàng đi chơi.
Nàng kích động tim đập như hươu chạy, tay cũng run lên, cơ hồ muốn co giò chạy.
Ai ngờ lão phu nhân uy nghiêm nói:“Trở về cảm tạ quá quận vương, chỉ là nha đầu chúng ta hôm nay có chút không thoải mái, ngày hôm qua bị lạnh, sẽ không đi qua bên quận vương phủ được.”
Lão tổ tông lên tiếng, người tới đưa tin cũng chỉ đành trở về truyền lời.
Tô Mạt nhất thời lại ủ rũ , ngã chỏng vó lên ngửa người trên kháng thượng.
Tuy rằng nha đầu đầy một phòng, nhưng không ai được phép giúp nàng a.
Ai biết lão phu nhân sẽ kêu nàng sao chép tới khi nào.
Cho dù là Triệu tiên sinh cũng không nỡ phạt nàng sao chép sách.
Tô Hinh Nhi tiến vào trách cứ nàng,“Ngươi đây là cái tư thế gì, đây là ngươi khinh thường đối với phật tổ.”
Tô Mạt nhíu mi, lười biếng phản bác nói:“Phật tổ đâu có tâm địa hẹp hòi như ngươi nghĩ đâu.”
Còn khinh thường gì chứ, phật tổ phải chăm nom để tâm đến chúng sinh vạn vật, ai thèm quản ngươi cái tiểu con kiến nhỏ bé là nằm hay là quỳ .
Cộng thêm nữa nàng hiện tại lại không phải đang lễ phật.
Tô Hinh Nhi cả giận:“Ta thấy nên cho ngươi xuống tóc, cho ngươi làm ni cô, đưa ngươi đi viện ni cô. Như vậy ngươi mới có thể đối với phật tổ thành kính chút.”
Nghe nàng nói như thế, đại tiểu thư cùng Hoàng Oanh vài người đều tức giận, vừa định lên tiếng.
Tô Mạt ý bảo các nàng không cần để ý tới, nàng chậm rãi ngồi xuống,“ Thời điểm nghe ngươi nói như vậy, ta sao chép kinh phật mệt mỏi đến nỗi không muốn sao chép nữa chính là đối với phật tổ không thành kính? Muốn thờ phụng phật tổ phải cạo đầu làm hòa thượng, làm ni cô. Làm hòa thượng hay ni cô đều nhất định có thể thờ phụng phật tổ đúng không?”
Tô Hinh Nhi xem thường nói:“Ít nhất những sư phó đó so với bộ dáng ngươi như vậy là tốt hơn, ngươi xem ngươi sao chép có vài tờ kinh thư liền bày ra một bộ dáng oán giận, còn không biết là đang nghĩ cái gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.