Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 1304: Biến cố phát sinh: Tra hỏi Tô Văn Nhi 03
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Nếu là trước kia, vì thanh danh Tô gia, bà sẽ cố nhịn bởi vì bọn nhỏ chưa đứa nào cưới gả, còn cần sự có mặt của ả.
Nhưng giờ, Tô Trì định sắp cưới công chúa, Nhu nhi hôn sự cũng xong, huống gì Tần Nguyên Quân còn mê mang không rõ. Mẹ ruột bọn chúng có gì cũng không ảnh hưởng được, mà thế lực Tô gia bây giờ cũng không ai dám khinh khi.
Hơn nữa, lão phu nhân đoán Vương gia chắc chắn sẽ không đem Vương phu nhân về. Nữ nhân trong gia tộc lớn mà bị hưu, chỉ có đường chết. Bà làm vậy chỉ muốn chặn miệng nhà họ Vương, để họ không xen vào chuyện bà xử trí con dâu.
Tô Nhân Vũ nặng nề: “ Nàng ta không phải bị nhốt ở hậu viện sao? Nàng ra ngoài bằng cách nào?”
Mắt lão phu nhân càng tối hơn: “Còn một chuyện mẹ vẫn chưa có dịp nói với con.”
Trống ngực Tô Nhân Vũ đập thình thịch, không phải Mạt nhi xảy ra chuyện chứ? Một đứa con gái như nó, tham gia cái gì diệt thổ phỉ?
Ông nhìn thằng mẹ mình: “Mẫu thân, còn chuyện gì nữa?”
Lão phu nhân sắc mặt càng phát ra âm trầm:“Nhị nha đầu......”
Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng thở ra:“Nó sao nữa?”
Đại tỷ nó còn chưa gả, không lẽ nó còn gấp hơn
Lão phu nhân cả giận:“Nha đầu này quá lớn gan, dám cùng người làm chuyện bại hoại, giờ bụng cũng gần hai tháng.”
Tô Nhân Vũ choán váng, đầu ong ong như bị ai lấy cây đập xuống. Nhà mình lại xảy ra loại chuyện này?
Ngực ông như bị ai bóp chặt, hít thở không thong, vụt đứng dậy sải bước ra ngoài.
Lão phu nhân thấy vậy quát:“Đứng lại!”
Tô Nhân Vũ trở lại:“Mẫu thân!”
Trong nhà không có chủ mẫu quản lí tốt mọi chuyện, ông ở bên ngoài lo việc triều chính, không đủ sức lực lo chuyện nhà, kết quả xảy ra bao nhiêu thứ, hỏi ông sao bình tĩnh nổi?
“ Con ngồi đó cho ta!”Lão phu nhân vỗ bàn.
Tô Nhân Vũ đờ đẫn ngồi xuống, sắc mặt âm tình bất định.
Lão phu nhân nói:“Nếu bị người làm bẩn, bỏ đứa nhỏ trong bụng, cho nó xuống tóc đi tu. Nếu nó dám tư thông, coi như con không có đứa con này, dù sao con cũng còn trẻ, còn có con khác được. Nhưng mà, mẹ thấy nó không chút gì sợ hãi. Có thể, mọi việc không đơn giản.”
Nhưng giờ, Tô Trì định sắp cưới công chúa, Nhu nhi hôn sự cũng xong, huống gì Tần Nguyên Quân còn mê mang không rõ. Mẹ ruột bọn chúng có gì cũng không ảnh hưởng được, mà thế lực Tô gia bây giờ cũng không ai dám khinh khi.
Hơn nữa, lão phu nhân đoán Vương gia chắc chắn sẽ không đem Vương phu nhân về. Nữ nhân trong gia tộc lớn mà bị hưu, chỉ có đường chết. Bà làm vậy chỉ muốn chặn miệng nhà họ Vương, để họ không xen vào chuyện bà xử trí con dâu.
Tô Nhân Vũ nặng nề: “ Nàng ta không phải bị nhốt ở hậu viện sao? Nàng ra ngoài bằng cách nào?”
Mắt lão phu nhân càng tối hơn: “Còn một chuyện mẹ vẫn chưa có dịp nói với con.”
Trống ngực Tô Nhân Vũ đập thình thịch, không phải Mạt nhi xảy ra chuyện chứ? Một đứa con gái như nó, tham gia cái gì diệt thổ phỉ?
Ông nhìn thằng mẹ mình: “Mẫu thân, còn chuyện gì nữa?”
Lão phu nhân sắc mặt càng phát ra âm trầm:“Nhị nha đầu......”
Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng thở ra:“Nó sao nữa?”
Đại tỷ nó còn chưa gả, không lẽ nó còn gấp hơn
Lão phu nhân cả giận:“Nha đầu này quá lớn gan, dám cùng người làm chuyện bại hoại, giờ bụng cũng gần hai tháng.”
Tô Nhân Vũ choán váng, đầu ong ong như bị ai lấy cây đập xuống. Nhà mình lại xảy ra loại chuyện này?
Ngực ông như bị ai bóp chặt, hít thở không thong, vụt đứng dậy sải bước ra ngoài.
Lão phu nhân thấy vậy quát:“Đứng lại!”
Tô Nhân Vũ trở lại:“Mẫu thân!”
Trong nhà không có chủ mẫu quản lí tốt mọi chuyện, ông ở bên ngoài lo việc triều chính, không đủ sức lực lo chuyện nhà, kết quả xảy ra bao nhiêu thứ, hỏi ông sao bình tĩnh nổi?
“ Con ngồi đó cho ta!”Lão phu nhân vỗ bàn.
Tô Nhân Vũ đờ đẫn ngồi xuống, sắc mặt âm tình bất định.
Lão phu nhân nói:“Nếu bị người làm bẩn, bỏ đứa nhỏ trong bụng, cho nó xuống tóc đi tu. Nếu nó dám tư thông, coi như con không có đứa con này, dù sao con cũng còn trẻ, còn có con khác được. Nhưng mà, mẹ thấy nó không chút gì sợ hãi. Có thể, mọi việc không đơn giản.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.