Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1467: Bỗng nhiên mưa gió cuồng phong – lấy lui làm tiến 01
Vệ Sơ Lãng
22/01/2015
Nhưng nghe nói có mấy
người ở trong ngục bị hù chết rồi, Tống Hoài An muốn treo cổ tự tử nhưng lại được người cứu xuống, sau đó vội vàng lên đường.
Thái tử Hoàng Phủ Tuyên bị phế, phong làm Tín Vương.
Hoàng Phủ Giác phong làm Lạc Vương.
Hoàng Phủ Giới phong làm Ngụy Vương.
Tất cả đều xuất cung lập phủ. Hoàng đế còn hạ lệnh, phàm là hoàng tử tròn mười tám, đều phải xuất cung lập phủ, không được lưu lại trong cung.
Đồng thời quy định, về sau hậu phi, vương phi, đều phải là người có gia thế trong sạch được tuyển chọn, nếu là nữ nhi của quan tứ phẩm trở lên , đều không được tuyển chọn.
Đồng thời quy định, tước vị của ngoại thích, không được cao hơn hầu.
Vân vân …..
Cây phong lá đỏ như mây chiều, trên nền trời cũng đỏ rực, bầu trời kinh thành vẫn như cũ.
Người người bước chân vội vã, sắc mặt nặng nề, đầu đường cuối ngõ, ai cũng cúi đầu, vội vã lên đường, không ai dám tùy ý nghị luận bất kỳ điều gì, chỉ sợ sơ sẩy đắc tội với người trên.
Hôm nay trong triều đám người Tả thượng thư, đều nơm nớp lo sợ, không dám có chút sai lầm.
Tô Mạt đắn đo hồi lâu, bảo Hoàng Phủ Cẩn mang nàng tiến cung.
Nguyên bản Hoàng đế có lệnh, ngoài Tả thượng thư cũng một số trọng thần, nếu không có chuyện quan trọng sẽ không gặp ai cả.
Vậy mà ngoài dự đoán lại cho phép Tô Mạt vào cung.
Tống Dung Miên mặc bộ váy trắng, trên đầu cũng không mang nhiều trang sức, ngồi bên cạnh đọc sách cho Hoàng đế nghe.
Hoàng đế tựa vào gối, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì.
Đối với Hoàng đế tâm tình của Tô Mạt đã thay đổi rất nhiều, không còn kính nể, không còn ngưỡng mộ, cũng không còn bất kỳ cảm xúc gì.
Đối mặt với đế vương, chỉ có theo và không theo, không cần tự cho là thông minh có ý tưởng dư thừa gì.
Nàng cung kính hành lễ, vẻ mặt không còn đáng yêu thông minh giống trước, cũng cứng nhắc như người khác.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, thở dài, hắn cho rằng nàng khác những kẻ kia.
“Ngươi đến cầu tình cho phụ thân?”
Tô Mạt chậm rãi nói: “Tổ mẫu bệnh nặng, không thể tự mình đến dập đầu với Bệ Hạ, có dặn thần nữ, nói với Bệ Hạ vài lời.”
Hoàng đế ngồi dậy nhìn nàng rõ hơn.
Nha đầu này trưởng thành, quanh thân có một loại khí chất không thể khinh thường, khí thế trầm tính, lạnh nhạt kín kẽ, làm cho người ta không nhìn ra nội tâm của nàng.
“Nói.”
Thái tử Hoàng Phủ Tuyên bị phế, phong làm Tín Vương.
Hoàng Phủ Giác phong làm Lạc Vương.
Hoàng Phủ Giới phong làm Ngụy Vương.
Tất cả đều xuất cung lập phủ. Hoàng đế còn hạ lệnh, phàm là hoàng tử tròn mười tám, đều phải xuất cung lập phủ, không được lưu lại trong cung.
Đồng thời quy định, về sau hậu phi, vương phi, đều phải là người có gia thế trong sạch được tuyển chọn, nếu là nữ nhi của quan tứ phẩm trở lên , đều không được tuyển chọn.
Đồng thời quy định, tước vị của ngoại thích, không được cao hơn hầu.
Vân vân …..
Cây phong lá đỏ như mây chiều, trên nền trời cũng đỏ rực, bầu trời kinh thành vẫn như cũ.
Người người bước chân vội vã, sắc mặt nặng nề, đầu đường cuối ngõ, ai cũng cúi đầu, vội vã lên đường, không ai dám tùy ý nghị luận bất kỳ điều gì, chỉ sợ sơ sẩy đắc tội với người trên.
Hôm nay trong triều đám người Tả thượng thư, đều nơm nớp lo sợ, không dám có chút sai lầm.
Tô Mạt đắn đo hồi lâu, bảo Hoàng Phủ Cẩn mang nàng tiến cung.
Nguyên bản Hoàng đế có lệnh, ngoài Tả thượng thư cũng một số trọng thần, nếu không có chuyện quan trọng sẽ không gặp ai cả.
Vậy mà ngoài dự đoán lại cho phép Tô Mạt vào cung.
Tống Dung Miên mặc bộ váy trắng, trên đầu cũng không mang nhiều trang sức, ngồi bên cạnh đọc sách cho Hoàng đế nghe.
Hoàng đế tựa vào gối, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì.
Đối với Hoàng đế tâm tình của Tô Mạt đã thay đổi rất nhiều, không còn kính nể, không còn ngưỡng mộ, cũng không còn bất kỳ cảm xúc gì.
Đối mặt với đế vương, chỉ có theo và không theo, không cần tự cho là thông minh có ý tưởng dư thừa gì.
Nàng cung kính hành lễ, vẻ mặt không còn đáng yêu thông minh giống trước, cũng cứng nhắc như người khác.
Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, thở dài, hắn cho rằng nàng khác những kẻ kia.
“Ngươi đến cầu tình cho phụ thân?”
Tô Mạt chậm rãi nói: “Tổ mẫu bệnh nặng, không thể tự mình đến dập đầu với Bệ Hạ, có dặn thần nữ, nói với Bệ Hạ vài lời.”
Hoàng đế ngồi dậy nhìn nàng rõ hơn.
Nha đầu này trưởng thành, quanh thân có một loại khí chất không thể khinh thường, khí thế trầm tính, lạnh nhạt kín kẽ, làm cho người ta không nhìn ra nội tâm của nàng.
“Nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.