Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 949: Cáo mượn oai hùm – Cuộc đọ sức ở Hương lâu 05
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Nếu hắn mở miệng, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hắn cũng không có lòng tham không đáy, tặng cho mẫu phi lễ vật đạp thanh, chỉ có một bộ cũng là đủ rồi.
Hoàng Phủ Giới cảm giác Ngũ Ca không ổn, thân thiết nói:“Ngũ Ca, ngươi sao vậy? Ngươi không phải cũng muốn chọn mấy thứ mang về thưởng cho các nàng?”
Hoàng Phủ Giác điều hòa khí thở vài lần, đều lười trả lời hắn.
Ai biết Hoàng Phủ Giới cười nói:“Ngũ Ca, nhóm nương nương đều lấy không được, cho dù nhóm thị thiếp thì thôi đi, ai kêu Tô Mạt không chịu làm nhiều chứ?”
A Cổ Thái thấy hắn nói Tô Mạt, lập tức nhướng mày lớn tiếng nói:“Ai bảo là chúng ta không chịu làm nhiều? Có thể làm hương liệu bằng hoa tươi chúng ta đều dùng hết rồi, nếu làm được càng nhiều, phải cần đến hơn vạn khoảnh ( 100 mẫu của Trung Quốc) Hoa Phố.”
Nguyên liệu hữu hạn.
Bên kia Thành công công tức giận chỉ nhìn, không chọn, cũng không hé răng, sắc mặt âm trầm.
Trong đại sảnh bầu không khí vốn thoải mái hoà thuận vui vẻ lập tức khẩn trương lên, chỉ có đám chai chai lọ lọ treo trên tấm hắc nhung tơ kia là tự đắc vênh váo tỏa ta ánh sáng mê người.
Không khí như muốn hoá lỏng thành nước khiến người ta không thở được.
Lúc này, Tô Mạt nếu hoà giải lấy ra nữa số hàng còn thiếu, vậy nàng sẽ đắc tội.
Hơn nữa sau việc nàng cũng không thể một mình tặng cho Lương phi nương nương, như vậy vẫn là đắc tội với hoàng quý phi.
Dù sao các nàng ấy chắc chắc Lương phi lấy không được đầy đủ một bộ, nàng tặng quà thêm vô, ở lễ đạp thanh chắc chắn sẽ được bày ra.
Vậy cũng không ổn .
Cho nên Tô Mạt cũng không hé răng.
Tô Mạt không hé răng, đại tiểu thư cũng không hé răng.
A Cổ Thái càng không hề áp lực, chỉ xem náo nhiệt hết ngó đông lại ngó tây, trên mặt mang theo vẻ mặt hơi cười.
Thái tử ngồi ngay ngắn ở trên ghế bành làm từ gỗ cây hoa lê, chậm rãi thưởng thức loại trà hoa không giống với loại trong cung đình, trong veo mượt mà, thượng phẩm hiếm có.
Hắn thoáng nhìn, bắt gặp A Cổ Thái không ngừng nhìn chằm chằm vào đại tiểu thư, nhất thời ánh mắt âm trầm, khóe miệng phát ra một tia cười lạnh.
Thời gian tựa hồ như đứng yên, không khí nặng nề, như là có thể kết thành băng.
Tô Văn Nhi do dự chọn lựa lấy, nhường lại hai loại, sau đó cắn môi, một bộ dáng đáng thương tội nghiệp,“Đã ít hơn hoàng phi nương nương yêu cầu một phần ba rồi.”
Thật ra hàng cao cấp cũng tốt lắm rồi, cũng là bên ngoài hiếm có.
Hắn cũng không có lòng tham không đáy, tặng cho mẫu phi lễ vật đạp thanh, chỉ có một bộ cũng là đủ rồi.
Hoàng Phủ Giới cảm giác Ngũ Ca không ổn, thân thiết nói:“Ngũ Ca, ngươi sao vậy? Ngươi không phải cũng muốn chọn mấy thứ mang về thưởng cho các nàng?”
Hoàng Phủ Giác điều hòa khí thở vài lần, đều lười trả lời hắn.
Ai biết Hoàng Phủ Giới cười nói:“Ngũ Ca, nhóm nương nương đều lấy không được, cho dù nhóm thị thiếp thì thôi đi, ai kêu Tô Mạt không chịu làm nhiều chứ?”
A Cổ Thái thấy hắn nói Tô Mạt, lập tức nhướng mày lớn tiếng nói:“Ai bảo là chúng ta không chịu làm nhiều? Có thể làm hương liệu bằng hoa tươi chúng ta đều dùng hết rồi, nếu làm được càng nhiều, phải cần đến hơn vạn khoảnh ( 100 mẫu của Trung Quốc) Hoa Phố.”
Nguyên liệu hữu hạn.
Bên kia Thành công công tức giận chỉ nhìn, không chọn, cũng không hé răng, sắc mặt âm trầm.
Trong đại sảnh bầu không khí vốn thoải mái hoà thuận vui vẻ lập tức khẩn trương lên, chỉ có đám chai chai lọ lọ treo trên tấm hắc nhung tơ kia là tự đắc vênh váo tỏa ta ánh sáng mê người.
Không khí như muốn hoá lỏng thành nước khiến người ta không thở được.
Lúc này, Tô Mạt nếu hoà giải lấy ra nữa số hàng còn thiếu, vậy nàng sẽ đắc tội.
Hơn nữa sau việc nàng cũng không thể một mình tặng cho Lương phi nương nương, như vậy vẫn là đắc tội với hoàng quý phi.
Dù sao các nàng ấy chắc chắc Lương phi lấy không được đầy đủ một bộ, nàng tặng quà thêm vô, ở lễ đạp thanh chắc chắn sẽ được bày ra.
Vậy cũng không ổn .
Cho nên Tô Mạt cũng không hé răng.
Tô Mạt không hé răng, đại tiểu thư cũng không hé răng.
A Cổ Thái càng không hề áp lực, chỉ xem náo nhiệt hết ngó đông lại ngó tây, trên mặt mang theo vẻ mặt hơi cười.
Thái tử ngồi ngay ngắn ở trên ghế bành làm từ gỗ cây hoa lê, chậm rãi thưởng thức loại trà hoa không giống với loại trong cung đình, trong veo mượt mà, thượng phẩm hiếm có.
Hắn thoáng nhìn, bắt gặp A Cổ Thái không ngừng nhìn chằm chằm vào đại tiểu thư, nhất thời ánh mắt âm trầm, khóe miệng phát ra một tia cười lạnh.
Thời gian tựa hồ như đứng yên, không khí nặng nề, như là có thể kết thành băng.
Tô Văn Nhi do dự chọn lựa lấy, nhường lại hai loại, sau đó cắn môi, một bộ dáng đáng thương tội nghiệp,“Đã ít hơn hoàng phi nương nương yêu cầu một phần ba rồi.”
Thật ra hàng cao cấp cũng tốt lắm rồi, cũng là bên ngoài hiếm có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.