Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1514
Vệ Sơ Lãng
24/02/2015
Mấy tên thị vệ xông
vào, mặc dù bọn họ là thị vệ được Tín vương nuôi từ nhỏ, nhưng cũng
không dám tùy tiện chạm vào vương phi, huống chi là ….
Hoàng Phủ Tuyên giận quá hóa cười, “Phế vật, tất cả đều là phế vật.”
Hắn quay sang rút thắt lưng của một tên thị vệ, buộc bọn họ đi qua, mấy tên thị vệ lo sợ quyền uy của hắn, đành phải tiến lên, Hoàng Phủ Tuyên nhìn dáng vẻ bọn hắn đều rụt rè, chậm chạp, mà Tả Nghi Lan rõ ràng bị làm nhục, nhưng vẫn bình tĩnh thong dong, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn nhất thời thẹn quá hóa giận, giơ chân đá một tên thị vệ về phía giường lớn.
Hắn đắc ý cười ha ha, quơ đai lưng lung tung, bỗng nhiên thấy huyết vũ đầy trời, tên thị vệ kia bay ra khỏi cửa.
Hoàng Phủ Tuyên chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang từ ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn xoay người nhìn,, Vu Hận Sinh một thân áo đen đứng ở mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên thân thể Tả Nghi Lan.
Cũng không thấy hắn có hành động gì, dây trói Tả Nghi Lan đứt vụn ra từng mảnh.
Hoàng Phủ Tuyên rùng mình: “Ngươi, ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?”
Khóe môi Vu Hận Sinh hơi nhếch lên, điệu cười lạnh của hắn rất giống Hoàng Phủ Cẩn, thậm chí là rất giống hoàng đế.
Sắc mặt hắn vô cùng trắng, toàn thân áo đen, sự đối lập rất rõ ràng.
“Tín vương.” Giọng nói của hắn có hơi lên cao, giống như đang vui vẻ, “Chuyện này mà ngươi cũng phân chia được, thật là nam nhân hiếm thấy.”
Hoàng Phủ Tuyên chưa bao giờ phải chịu nhục như thế này, hắn cầm đao xông lên, mặc dù võ công của hắn không phải tầm thường nhưng ở trước mặt Vu Hận Sinh, giống như mèo cào mà thôi, chỉ cần động một ngón tay cũng đánh bay hắn, đao liền bị gãy làm hai, rơi xuống đất, sau đó ống tay vừa nâng đã khiến Hoàng Phủ Tuyên bay ra ngoài.
“Vương gia!” Một tiếng kêu dịu dàng vang lên, Tô Văn Nhi đang xem kịch trong bóng tối thấy Tín vương té xuống chân liền sợ hết hồn, theo phản xạ nâng hắn lên.
Bên kia Vu Hận Sinh như cười như không nhìn nàng, Tô Văn Nhi lập tức thu tay lại.
Hoàng Phủ Tuyên vội vàng bảo Tô Văn Nhi, “Văn Nhi, ngươi mau dẫn hài tử đi, bảo vệ tốt cho con của chúng ta.”
Tô Văn Nhi dịu dàng nói: “Vương gia, ngài yên tâm, bọn họ sẽ không làm gì con chúng ta. Vu công tử còn nói, sẽ cho con chúng ta lên làm hoàng đế nữa đấy.”
Hoàng Phủ Tuyên giận quá hóa cười, “Phế vật, tất cả đều là phế vật.”
Hắn quay sang rút thắt lưng của một tên thị vệ, buộc bọn họ đi qua, mấy tên thị vệ lo sợ quyền uy của hắn, đành phải tiến lên, Hoàng Phủ Tuyên nhìn dáng vẻ bọn hắn đều rụt rè, chậm chạp, mà Tả Nghi Lan rõ ràng bị làm nhục, nhưng vẫn bình tĩnh thong dong, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn nhất thời thẹn quá hóa giận, giơ chân đá một tên thị vệ về phía giường lớn.
Hắn đắc ý cười ha ha, quơ đai lưng lung tung, bỗng nhiên thấy huyết vũ đầy trời, tên thị vệ kia bay ra khỏi cửa.
Hoàng Phủ Tuyên chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang từ ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn xoay người nhìn,, Vu Hận Sinh một thân áo đen đứng ở mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên thân thể Tả Nghi Lan.
Cũng không thấy hắn có hành động gì, dây trói Tả Nghi Lan đứt vụn ra từng mảnh.
Hoàng Phủ Tuyên rùng mình: “Ngươi, ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?”
Khóe môi Vu Hận Sinh hơi nhếch lên, điệu cười lạnh của hắn rất giống Hoàng Phủ Cẩn, thậm chí là rất giống hoàng đế.
Sắc mặt hắn vô cùng trắng, toàn thân áo đen, sự đối lập rất rõ ràng.
“Tín vương.” Giọng nói của hắn có hơi lên cao, giống như đang vui vẻ, “Chuyện này mà ngươi cũng phân chia được, thật là nam nhân hiếm thấy.”
Hoàng Phủ Tuyên chưa bao giờ phải chịu nhục như thế này, hắn cầm đao xông lên, mặc dù võ công của hắn không phải tầm thường nhưng ở trước mặt Vu Hận Sinh, giống như mèo cào mà thôi, chỉ cần động một ngón tay cũng đánh bay hắn, đao liền bị gãy làm hai, rơi xuống đất, sau đó ống tay vừa nâng đã khiến Hoàng Phủ Tuyên bay ra ngoài.
“Vương gia!” Một tiếng kêu dịu dàng vang lên, Tô Văn Nhi đang xem kịch trong bóng tối thấy Tín vương té xuống chân liền sợ hết hồn, theo phản xạ nâng hắn lên.
Bên kia Vu Hận Sinh như cười như không nhìn nàng, Tô Văn Nhi lập tức thu tay lại.
Hoàng Phủ Tuyên vội vàng bảo Tô Văn Nhi, “Văn Nhi, ngươi mau dẫn hài tử đi, bảo vệ tốt cho con của chúng ta.”
Tô Văn Nhi dịu dàng nói: “Vương gia, ngài yên tâm, bọn họ sẽ không làm gì con chúng ta. Vu công tử còn nói, sẽ cho con chúng ta lên làm hoàng đế nữa đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.