Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1556
Vệ Sơ Lãng
19/05/2015
Tô Mạt nói: “ Muôi thay Nhị ca quyết định, tất cà đều đưa cho Bùi tỷ tỳ, không cần phải tính tiền.”
Bùi Bảo Khương nghe xong vô cùng vui vẻ, đây không phải vấn đề tiền bạc, điều đó thể hiện Tô Mạt đã tha thứ cho nàng, về sau có thể làm bạn tốt của nhau. Như vậy, nàng có thể quang minh chính đại đến chơi.
“ Mạt nhi, cảm ơn muội.” Nàng thật lòng nói cảm ơn.
Tô Mạt cười nhẹ, cùng Hoàng Phủ Cẩn rời đi.
Bên ngoài Tô Việt và Hoa Ngọc La đang nói chuyện, không biết nói về việc gì mà Tô Việt cười rất vui vẻ, giống như không có điều gì phiền muộn, ngược lại Hoa Ngọc La sắc mặt nghiêm trọng, giống như đang giáo huấn hắn.
Tô Mạt nhéo tay Hoàng Phủ Cẩn, nhỏ giọng nói: “ Huynh nhìn Nhị ca xem, đối với con gái ăn nói nhỏ nhẹ, khép nép.”
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, tay nàng nhẵn nhụi mịn màng, hắn nắm chặt tay nàng, cười nói : “ Mạt nhi, nếu như muội thích ta cũng sẽ như vậy.”
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ đến bộ dạng lấy lòng người khác của hắn, trong lòng tự dưng thấy lạnh, cười nói: “ Hay là thôi đi, người với người không giống nhau, đó là thói quen của Nhị ca rồi.”
Dù sao từ nhỏ đã không đươc cha mẹ yêu thương, do tổ mẫu nuôi nấng, xung quanh đều như hổ rình mồi, vì sinh tồn, bản thân huynh ấy có chút thủ đoạn nhỏ.
Quá mạnh mẽ sẽ bị người khác bắt nạt, tính tình của huynh ầy là ngoài mềm trong cứng, có thể sẽ được thoải mái.
Có thể nịnh hót củng là một thói quen, hiện giờ đối với nữ hài, dù có chuyện gì huynh ấy vẫn cứ cười, khiến cho người khác không nhìn ra được suy nghĩ của huynh ấy.
Suy nghĩ một chút, thấy Nhị ca chính là như vậy, đối với mình và mấy tỷ muội trong nhà hay đối với nha hoàng cũng đều là như vậy.
Hai người đang muốn đi qua chào hỏi, thì thấy Lan Nhược cưỡi ngựa tới, đến trước mặt hai người, nàng xoay người nhảy xuống báo: “ Vương gia, tiểu thư, Ngụy vương gia tới.”
Chân mày Hoàng Phủ Cẩn hơi nhướng lên, “ Tới Vương phủ?
Lan Nhược nói: “ Quốc công phủ.”
Tô Mạt vẫy tay hô to: “ Nhị ca, Hoa tỷ tỷ, bọn muội đi trước, hai người không cần tiễn. Đúng rồi, Bùi tỷ tỷ chưa đi, hai người tiếp đón nàng hộ muội. Bọn muội về đây.”
Nói xong hai người lên xe, không chờ Tô Việt và Hoa Ngọc La trả lời, liền bảo phu xe đánh xe đi.
Hoàng Phủ Giới đã không còn giống như xưa, không còn là tiểu tử bị Tô Mạt xoay vòng ngày xưa.
Vóc dáng của hắn cao lớn hơn, tuy gương mặt vẫn còn chút non nớt nhưng cũng rất tuấn mỹ.
“ Nhị ca, đệ có chuyện muốn nói với huynh.”
Bùi Bảo Khương nghe xong vô cùng vui vẻ, đây không phải vấn đề tiền bạc, điều đó thể hiện Tô Mạt đã tha thứ cho nàng, về sau có thể làm bạn tốt của nhau. Như vậy, nàng có thể quang minh chính đại đến chơi.
“ Mạt nhi, cảm ơn muội.” Nàng thật lòng nói cảm ơn.
Tô Mạt cười nhẹ, cùng Hoàng Phủ Cẩn rời đi.
Bên ngoài Tô Việt và Hoa Ngọc La đang nói chuyện, không biết nói về việc gì mà Tô Việt cười rất vui vẻ, giống như không có điều gì phiền muộn, ngược lại Hoa Ngọc La sắc mặt nghiêm trọng, giống như đang giáo huấn hắn.
Tô Mạt nhéo tay Hoàng Phủ Cẩn, nhỏ giọng nói: “ Huynh nhìn Nhị ca xem, đối với con gái ăn nói nhỏ nhẹ, khép nép.”
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, tay nàng nhẵn nhụi mịn màng, hắn nắm chặt tay nàng, cười nói : “ Mạt nhi, nếu như muội thích ta cũng sẽ như vậy.”
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ đến bộ dạng lấy lòng người khác của hắn, trong lòng tự dưng thấy lạnh, cười nói: “ Hay là thôi đi, người với người không giống nhau, đó là thói quen của Nhị ca rồi.”
Dù sao từ nhỏ đã không đươc cha mẹ yêu thương, do tổ mẫu nuôi nấng, xung quanh đều như hổ rình mồi, vì sinh tồn, bản thân huynh ấy có chút thủ đoạn nhỏ.
Quá mạnh mẽ sẽ bị người khác bắt nạt, tính tình của huynh ầy là ngoài mềm trong cứng, có thể sẽ được thoải mái.
Có thể nịnh hót củng là một thói quen, hiện giờ đối với nữ hài, dù có chuyện gì huynh ấy vẫn cứ cười, khiến cho người khác không nhìn ra được suy nghĩ của huynh ấy.
Suy nghĩ một chút, thấy Nhị ca chính là như vậy, đối với mình và mấy tỷ muội trong nhà hay đối với nha hoàng cũng đều là như vậy.
Hai người đang muốn đi qua chào hỏi, thì thấy Lan Nhược cưỡi ngựa tới, đến trước mặt hai người, nàng xoay người nhảy xuống báo: “ Vương gia, tiểu thư, Ngụy vương gia tới.”
Chân mày Hoàng Phủ Cẩn hơi nhướng lên, “ Tới Vương phủ?
Lan Nhược nói: “ Quốc công phủ.”
Tô Mạt vẫy tay hô to: “ Nhị ca, Hoa tỷ tỷ, bọn muội đi trước, hai người không cần tiễn. Đúng rồi, Bùi tỷ tỷ chưa đi, hai người tiếp đón nàng hộ muội. Bọn muội về đây.”
Nói xong hai người lên xe, không chờ Tô Việt và Hoa Ngọc La trả lời, liền bảo phu xe đánh xe đi.
Hoàng Phủ Giới đã không còn giống như xưa, không còn là tiểu tử bị Tô Mạt xoay vòng ngày xưa.
Vóc dáng của hắn cao lớn hơn, tuy gương mặt vẫn còn chút non nớt nhưng cũng rất tuấn mỹ.
“ Nhị ca, đệ có chuyện muốn nói với huynh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.