Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1567
Vệ Sơ Lãng
09/06/2015
"Mạt Nhi!" Tô Việt lên tiếng, chào hỏi Lan Nhược đang đứng ngoài cửa, sau đó tiến vào trong phòng.
Tô Mạt nnghe thấy tiếng của Nhị ca liền bỏ chai lọ trên tay xuống, lấy khăn lau tay, quay đầu lại cười nói: "Nhị ca, sao hôm nay rảnh vậy, không cần hương lâu sao?"
Nhớ đến Hoa Ngọc La và Bùi Bảo Khương, câu nói này của nàng có mang theo chút trêu chọc.
Tô Việt lập tức nhận ra được Tô Mạt đang trêu hắn, ho khan một tiếng, cười cười, "Mạt Nhi,Mẫn đại chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân muốn gặp muội."
Mẫn chưởng quầy là người được chọn khi Tô Mạt và Thẩm gia hợp tác mở ngân hàng tư nhân, hiện giờ ông là đại chưởng quỹ ủa ngân hàng tư nhân ở kinh thành.
Vốn là nàng và Thẩm gia hợp tác nàng chủ yếu chỉ là đầu tư, lợi dụng sự quản lý hữu hiệu của Thẩm gia mà kiếm tiền, hai bên hợp tác đều có lợi nên nàng cũng không đưa quá nhiều người vào bên trong.
Mà định kỳ Thẩm gia sẽ đưa sổ sách đến cho nàng xem, lợi nhuận đều phân chia giống trong khế ước, nàng giao lại cho Tô Việt quản lý.
Tô Việt không muốn đi theo con đường làm quan, ở phương diện kinh doanh lại rất có thiên phú, làm việc rất ít hi xảy ra sự cố, cho nên những chưởng quầy này không cần Tô Mạt quản, đều do Tô Việt trực tiếp quản lý.
Nàng kinh ngạc nói: "Tìm muội?"
Trừ phi là chuyện gì nghiêm trọng, nếu không tìm nàng làm gì? Mọi chuyện Nhị ca đều có thể xử lý được.
Tô Việt lắc đầu, "Chắc không phải là chuyện gì quan trọng, nhìn Mẫn chưởng quầy rất thoải mái."
Tô Mạt cười nói: "Nếu không phải chuyện gì quan trọng, thì cho ông ấy về đi, có chuyện gì thì trực tiếp nói với huynh là được, không cần nói với muội."
Tô Việt cảm nhận được sự tín nhiệm của Tô Mạt, trong lòng cực kỳ cảm động, nhiều nhà quý tộc giàu có như vậy, nhưng có mấy nhà có tình huynh muội như bọn họ?
Nếu không có Mạt nhi thì hắn không biết mình đang ở nơi nào, vẫn bị Vương phu nhân và Tô Trì chèn ép, đừng nói con đường làm quan, ngay cả cuộc sống bình thường còn khó.
Vương phu nhân sợ họ bị chia ít tài sản nên vẫn luôn đề phòng hắn, hắn tận lực trốn tránh, không để cho họ gây thương tổn gì cho bản thân.
Từ khi Mạt nhi trở về, cái nhà này trở nên khác rồi.
"Mạt nhi, ông ấy tìm muội có thể là có việc, chắc không phải là chuyện sổ sách, muội cứ gặp ông ấy thử xem." Hắn không sợ chưởng quầy tố cáo gì đó với Tô Mạt, một là hắn tự tin mình làm việc ngay thẳng, mặt khác hắn cũng tin Tô Mạt sẽ tin hắn chứ không phải người ngoài.
Tô Mạt nnghe thấy tiếng của Nhị ca liền bỏ chai lọ trên tay xuống, lấy khăn lau tay, quay đầu lại cười nói: "Nhị ca, sao hôm nay rảnh vậy, không cần hương lâu sao?"
Nhớ đến Hoa Ngọc La và Bùi Bảo Khương, câu nói này của nàng có mang theo chút trêu chọc.
Tô Việt lập tức nhận ra được Tô Mạt đang trêu hắn, ho khan một tiếng, cười cười, "Mạt Nhi,Mẫn đại chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân muốn gặp muội."
Mẫn chưởng quầy là người được chọn khi Tô Mạt và Thẩm gia hợp tác mở ngân hàng tư nhân, hiện giờ ông là đại chưởng quỹ ủa ngân hàng tư nhân ở kinh thành.
Vốn là nàng và Thẩm gia hợp tác nàng chủ yếu chỉ là đầu tư, lợi dụng sự quản lý hữu hiệu của Thẩm gia mà kiếm tiền, hai bên hợp tác đều có lợi nên nàng cũng không đưa quá nhiều người vào bên trong.
Mà định kỳ Thẩm gia sẽ đưa sổ sách đến cho nàng xem, lợi nhuận đều phân chia giống trong khế ước, nàng giao lại cho Tô Việt quản lý.
Tô Việt không muốn đi theo con đường làm quan, ở phương diện kinh doanh lại rất có thiên phú, làm việc rất ít hi xảy ra sự cố, cho nên những chưởng quầy này không cần Tô Mạt quản, đều do Tô Việt trực tiếp quản lý.
Nàng kinh ngạc nói: "Tìm muội?"
Trừ phi là chuyện gì nghiêm trọng, nếu không tìm nàng làm gì? Mọi chuyện Nhị ca đều có thể xử lý được.
Tô Việt lắc đầu, "Chắc không phải là chuyện gì quan trọng, nhìn Mẫn chưởng quầy rất thoải mái."
Tô Mạt cười nói: "Nếu không phải chuyện gì quan trọng, thì cho ông ấy về đi, có chuyện gì thì trực tiếp nói với huynh là được, không cần nói với muội."
Tô Việt cảm nhận được sự tín nhiệm của Tô Mạt, trong lòng cực kỳ cảm động, nhiều nhà quý tộc giàu có như vậy, nhưng có mấy nhà có tình huynh muội như bọn họ?
Nếu không có Mạt nhi thì hắn không biết mình đang ở nơi nào, vẫn bị Vương phu nhân và Tô Trì chèn ép, đừng nói con đường làm quan, ngay cả cuộc sống bình thường còn khó.
Vương phu nhân sợ họ bị chia ít tài sản nên vẫn luôn đề phòng hắn, hắn tận lực trốn tránh, không để cho họ gây thương tổn gì cho bản thân.
Từ khi Mạt nhi trở về, cái nhà này trở nên khác rồi.
"Mạt nhi, ông ấy tìm muội có thể là có việc, chắc không phải là chuyện sổ sách, muội cứ gặp ông ấy thử xem." Hắn không sợ chưởng quầy tố cáo gì đó với Tô Mạt, một là hắn tự tin mình làm việc ngay thẳng, mặt khác hắn cũng tin Tô Mạt sẽ tin hắn chứ không phải người ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.