Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1573
Vệ Sơ Lãng
16/06/2015
Khi tiến vào địa cung, lần đầu nhìn thấy Hoàng hậu, Tô Mạt liền nhận thấy người ra đi vô cùng thanh thản, không có đau đớn cũng không có lưu luyến, càng không có vướng bận và oán niệm.
Ngược lại có cảm giác rất yên bình, giống như được giải thoát.
Người đã mất nhìn đã thấu, chỉ có người còn sống vẫn không hiểu, vì vậy cứ dây dưa mãi không dứt.
Diệp Tri Vân thở dài, ánh mắt ảm đạm, làm sao mà ông có thể không hiểu... Đưa mắt nhìn lại những hồi ức của ông, tất cả những tình cảm nồng nhiệt, chân thành đều ở tại nơi đó, đều bị cẩu hoàng đế kia bóp chết.
Tuy rằng ông cố tình cảm với nữ đế nhưng chứ từng có yêu cầu gì quá phận, càng không nghĩ đến tiến cung là hoàng phu, nhưng điều đáng xấu hổ là những kẻ tiểu nhân kia lại nói ông như vậy, nói xấu nữ đế, thậm chí....
Ông cười lạnh, nam nhân kia có gì đáng để nàng yêu?
Hoàng đế luôn miệng nói yêu nàng, chẳng phải là sau này cũng có tam cung lục viện sao, không phải là trái ôm phải ấp sao, còn tham luyến quyền thế, đâu có điểm nào thể hiện là yêu nàng?
Ông buồn bã nói: "Nha đầu, chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, không có sức để làm chuyện gì nữa. Khà khà, ta cũng đã hiểu rõ, cũng không bắt buộc Tĩnh nhi phải tiếp nhận cái triều đình này, chỉ cần hai con có năng lực, sẽ có quốc gia cho riêng mình. Nếu một ngày triều đại Đại Chu không còn chịu nổi nữa, hai con có thể quang minh chính đại tiếp nhận nó, cho thiên hạ một con đường sống."
Ông nhìn Tô Mạt, trịnh trọng nói: "Mạt nhi, con đồng ý với ta không?"
Nhất thời Tô Mạt cảm thấy áp lực rất lớn, nàng cười khổ, "Cha nuôi, vì sao nhất định bắt chúng con gánh vác trọng trách lớn như vậy. Thiên hạ có số mệnh của thiên hạ, chúng con có lựa chọn của chúng con."
Diệp Tri Vân giận tái mặt, bộ dạng không vừa ý, Tô Mạt không muốn ông phải khổ sở, đành trấn an ông nói: "Được rồi, người yên tâm, chúng con chỉ muốn tìm một nơi yên bình để sống. Mị ảnh kỵ sĩ đã có gốc rễ trên con đường tơ lụa, chiếm đóng một số ốc đảo, hiện giờ có 3000 kỵ sĩ, chỉ cần bọn con đồng ý,sẽ có thể thành lập một vương quốc của chính mình. Như vậy sẽ không có ai có thể bắt ép được nữa, càng không có ai có thể gây rối cho chúng ta được nữa."
Hai mắt Diệp Tri Vân sáng lên, vui mừng nói: "Tốt, tốt, hai con đã có tính toán như vậy, lão già ta rất vui. Nhưng cẩu hoàng đế kia nhất định sẽ không dễ dàng để cho các con rời đi như vậy. Gần đây hắn rất hay tìm Tĩnh nhi, mà trong lòng lại muốn để Lạc vương lên ngôi, cho nên ta thấy nhất định có âm mưu gì đó."
Ngược lại có cảm giác rất yên bình, giống như được giải thoát.
Người đã mất nhìn đã thấu, chỉ có người còn sống vẫn không hiểu, vì vậy cứ dây dưa mãi không dứt.
Diệp Tri Vân thở dài, ánh mắt ảm đạm, làm sao mà ông có thể không hiểu... Đưa mắt nhìn lại những hồi ức của ông, tất cả những tình cảm nồng nhiệt, chân thành đều ở tại nơi đó, đều bị cẩu hoàng đế kia bóp chết.
Tuy rằng ông cố tình cảm với nữ đế nhưng chứ từng có yêu cầu gì quá phận, càng không nghĩ đến tiến cung là hoàng phu, nhưng điều đáng xấu hổ là những kẻ tiểu nhân kia lại nói ông như vậy, nói xấu nữ đế, thậm chí....
Ông cười lạnh, nam nhân kia có gì đáng để nàng yêu?
Hoàng đế luôn miệng nói yêu nàng, chẳng phải là sau này cũng có tam cung lục viện sao, không phải là trái ôm phải ấp sao, còn tham luyến quyền thế, đâu có điểm nào thể hiện là yêu nàng?
Ông buồn bã nói: "Nha đầu, chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, không có sức để làm chuyện gì nữa. Khà khà, ta cũng đã hiểu rõ, cũng không bắt buộc Tĩnh nhi phải tiếp nhận cái triều đình này, chỉ cần hai con có năng lực, sẽ có quốc gia cho riêng mình. Nếu một ngày triều đại Đại Chu không còn chịu nổi nữa, hai con có thể quang minh chính đại tiếp nhận nó, cho thiên hạ một con đường sống."
Ông nhìn Tô Mạt, trịnh trọng nói: "Mạt nhi, con đồng ý với ta không?"
Nhất thời Tô Mạt cảm thấy áp lực rất lớn, nàng cười khổ, "Cha nuôi, vì sao nhất định bắt chúng con gánh vác trọng trách lớn như vậy. Thiên hạ có số mệnh của thiên hạ, chúng con có lựa chọn của chúng con."
Diệp Tri Vân giận tái mặt, bộ dạng không vừa ý, Tô Mạt không muốn ông phải khổ sở, đành trấn an ông nói: "Được rồi, người yên tâm, chúng con chỉ muốn tìm một nơi yên bình để sống. Mị ảnh kỵ sĩ đã có gốc rễ trên con đường tơ lụa, chiếm đóng một số ốc đảo, hiện giờ có 3000 kỵ sĩ, chỉ cần bọn con đồng ý,sẽ có thể thành lập một vương quốc của chính mình. Như vậy sẽ không có ai có thể bắt ép được nữa, càng không có ai có thể gây rối cho chúng ta được nữa."
Hai mắt Diệp Tri Vân sáng lên, vui mừng nói: "Tốt, tốt, hai con đã có tính toán như vậy, lão già ta rất vui. Nhưng cẩu hoàng đế kia nhất định sẽ không dễ dàng để cho các con rời đi như vậy. Gần đây hắn rất hay tìm Tĩnh nhi, mà trong lòng lại muốn để Lạc vương lên ngôi, cho nên ta thấy nhất định có âm mưu gì đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.