Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1600
Vệ Sơ Lãng
23/07/2015
Tô Mạt trợn mắt nhìn hắn, như cười như không nói: "Sao nào, ngươi muốn đùa giỡn tiểu thư Tô gia sao?"
Lưu Hỏa thè lưỡi, vội vàng lắc đầu, "Vậy cũng không dám, dù có cho ta mượn thêm lá gan ta cũng không dám, đúng không Lưu Vân?"
Lưu Vân cười một cái, từ chối cho ý kiến, Lưu Hỏa tức giận đẩy vai hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn bọn họ cười đùa, cười cười, đến bên cạnh cầm lấy tay Tô Mạt, "Mạt nhi, chúc mừng!"
"Chúc mừng ta cái gì?" Tô Mạt nghịch ngợm nhìn hắn, phải là nàng chúc mừng hắn mới đúng, có một đôi tỷ muội như hoa chuyên tình với hắn nha...
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm mặt nói: "Chúc mừng Mạt Nhi của ta có một vị tỷ muội tốt... Có thêm người giúp ta thương muội, chăm sóc muội, ta nên đến cảm ơn nàng ấy mới đúng."
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn bận chuyện trong cung, tuy rằng trong lòng không có kiên nhẫn giải quyết, nhưng nghĩ đến sắp tới hắn và Mạt Nhi sẽ rời đi, vậy trong thời gian này cũng nên giúp đỡ một chút.
Dù sao mình hiện giờ vẫn là vương gia, nên gánh vác trọng trách của một vị vương gia.
Tô Mạt tùy ý để hắn cầm lấy tay mình, cũng không thèm nhìn đến hai tỷ muội Nhạc gia, xoay người cùng hắn đi vào trong.
Nhạc Phong Nhi thấy Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay Tô Mạt, cẩn thận nhìn đường phía trước như sợ Tô Mạt bị ngã.
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, hai mắt đẫm lệ, rũ mắt xuống, nước mắt liền rơi xuống.
Nhạc Lâm Nhi vội vàng nói khẽ: "Tỷ tỷ, không cần để ý đến nàng ta. Nàng ta đang cố ý để cho chúng ta nhìn, không thèm nhìn là được. Vương gia đối tốt với tỷ như vậy, tỷ còn hoài nghi điều gì?"
Nhạc Phong Nhi gật đầu,"Ta tất nhiên sẽ không nghi ngờ hắn. Chỉ là... dù sao Tô tiểu thư cũng xuất thân danh giá..."
Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Cũng chỉ là do di nương sinh, có cái gì cao quý chứ, so với chúng ta thì tốt hơn gì chứ? Tỷ không cần tự coi nhẹ mình, tỷ thành thục trầm ổn, lại luôn quan tâm đến vương gia, không cần suy nghĩ nhiều."
Lan Nhược đi trước hai nàng mấy bước, dù không muốn nhưng đối thoại của hai nàng đều nghe thấy hết, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thật không biết lượng sức mình.
Sao lại có người không biết lượng sức mình vậy chứ, đã không nhìn rõ tình huống còn không nhìn rõ vị trí của mình nữa.
Lưu Hỏa thè lưỡi, vội vàng lắc đầu, "Vậy cũng không dám, dù có cho ta mượn thêm lá gan ta cũng không dám, đúng không Lưu Vân?"
Lưu Vân cười một cái, từ chối cho ý kiến, Lưu Hỏa tức giận đẩy vai hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn bọn họ cười đùa, cười cười, đến bên cạnh cầm lấy tay Tô Mạt, "Mạt nhi, chúc mừng!"
"Chúc mừng ta cái gì?" Tô Mạt nghịch ngợm nhìn hắn, phải là nàng chúc mừng hắn mới đúng, có một đôi tỷ muội như hoa chuyên tình với hắn nha...
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm mặt nói: "Chúc mừng Mạt Nhi của ta có một vị tỷ muội tốt... Có thêm người giúp ta thương muội, chăm sóc muội, ta nên đến cảm ơn nàng ấy mới đúng."
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn bận chuyện trong cung, tuy rằng trong lòng không có kiên nhẫn giải quyết, nhưng nghĩ đến sắp tới hắn và Mạt Nhi sẽ rời đi, vậy trong thời gian này cũng nên giúp đỡ một chút.
Dù sao mình hiện giờ vẫn là vương gia, nên gánh vác trọng trách của một vị vương gia.
Tô Mạt tùy ý để hắn cầm lấy tay mình, cũng không thèm nhìn đến hai tỷ muội Nhạc gia, xoay người cùng hắn đi vào trong.
Nhạc Phong Nhi thấy Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay Tô Mạt, cẩn thận nhìn đường phía trước như sợ Tô Mạt bị ngã.
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, hai mắt đẫm lệ, rũ mắt xuống, nước mắt liền rơi xuống.
Nhạc Lâm Nhi vội vàng nói khẽ: "Tỷ tỷ, không cần để ý đến nàng ta. Nàng ta đang cố ý để cho chúng ta nhìn, không thèm nhìn là được. Vương gia đối tốt với tỷ như vậy, tỷ còn hoài nghi điều gì?"
Nhạc Phong Nhi gật đầu,"Ta tất nhiên sẽ không nghi ngờ hắn. Chỉ là... dù sao Tô tiểu thư cũng xuất thân danh giá..."
Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Cũng chỉ là do di nương sinh, có cái gì cao quý chứ, so với chúng ta thì tốt hơn gì chứ? Tỷ không cần tự coi nhẹ mình, tỷ thành thục trầm ổn, lại luôn quan tâm đến vương gia, không cần suy nghĩ nhiều."
Lan Nhược đi trước hai nàng mấy bước, dù không muốn nhưng đối thoại của hai nàng đều nghe thấy hết, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thật không biết lượng sức mình.
Sao lại có người không biết lượng sức mình vậy chứ, đã không nhìn rõ tình huống còn không nhìn rõ vị trí của mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.