Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 3 - Chương 1604
Vệ Sơ Lãng
23/07/2015
Nàng run rẩy đứng lên, giống như phải dùng hết sức vậy, một tay vịn vào tay của muội muội, giọng nói yếu ớt nói: "Lâm nhi, chúng ta đi."
Nếu các nàng như vậy, Tô Mạt cũng không tỏ ra tốt bụng, chỉ phân phó Lan Nhược đưa các nàng về.
Nhạc Phong Nhi vẻ mặt đau đớn nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Đa tạ ý tốt của Tô tiểu thư, không cần phiền toái như vậy."
Nói xong kéo Nhạc Lâm Nhi từ từ đi ra ngoài.
Gió thổi khiến làn váy trắng của nàng tung bay, càng thêm vẻ nhỏ bé và yếu ớt, giống như sắp bay theo gió.
Lưu Vân nhìn theo bóng lưng của hai nàng, không thể không thừa nhận, hai tỷ muội Nhạc gia cũng rất đẹp, một hoa hồng và một hoa u lan, chỉ là... Lưu Vân thở dài, nghiêng đầu nhìn Lan Nhược ở bên cạnh.
Sắc mặt nàng có chút lạnh lùng, đôi môi hơi nhếch lên, có phần không kiên nhẫn.
Sau khi tỷ muội Nhạc gia rời đi, không khí quỷ dị khẩn trương cũng biến mất, tất cả mọi người đều thoải mái trở lại, nói cười vui vẻ, giống như hai người kia chưa từng xuất hiện.
Hoàng Phủ Cẩn không có điểm gì khác, chỉ cần ở cạnh Tô Mạt, ánh mắt của hắn chỉ tập trung trên người của nàng.
Hắn đưa cho Kim Kết một lễ vật vô cùng quý giá, khiến nàng cảm động rơi nước mắt, vội vàng nói cảm ơn.
Nàng cũng không xem trọng lễ vật, mà xem trọng tình nghĩa của vương gia đối với nàng, sở dĩ vương gia coi trọng nàng là vì người yêu tiểu thư, trong lòng Kim Kết thở dài nhẹ nhõm một cái, lúc trước nàng đã lo lắng thừa rồi.
Đến chạng vạng tối, Lạc vương và Ngụy vương cũng đưa lễ vật tới, nhưng người lại không tới, Tô Mạt cho người nhận lấy lễ vật.
Khi trăng lên cao, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi trên nóc nhà hóng gió, mùi hoa nhàn nhạt.
"Mạt nhi, thật là muốn cưới nàng về luôn." Hắn cười cười nói.
Tô Mạt nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, "Đến Tây Vực chúng ta liền thành thân."
Đến lúc đó, tỷ tỷ cùng ca ca đều đã thành thân, mọi người đều có hạnh phúc của mình, nàng sẽ không còn gì để lo lắng nữa, có thể đi theo hắn du ngoạn khắp nơi rồi.
Hai người lặng lẽ nói chuyện, ngày hè ve kêu râm ran, trong gió có mùi hoa nhàn nhạt.
Đột nhiên, trong viện truyền đến tiếng ồn ào của đám nha hoàn, "Thu Hà, tiểu thư có ở đây không?"
"Tiểu thư cùng điện hạ đi ra ngoài, có chuyện gì?"
"Là chuyện ở Đông viện, thật là kỳ cục. Đại thiếu gia đánh công chúa, hắn uống đến say mèm, nói cái gì muốn từ công chúa để cưới Quan Mị, còn nói.... Ai, thật sự là không chịu được!"
Nếu các nàng như vậy, Tô Mạt cũng không tỏ ra tốt bụng, chỉ phân phó Lan Nhược đưa các nàng về.
Nhạc Phong Nhi vẻ mặt đau đớn nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Đa tạ ý tốt của Tô tiểu thư, không cần phiền toái như vậy."
Nói xong kéo Nhạc Lâm Nhi từ từ đi ra ngoài.
Gió thổi khiến làn váy trắng của nàng tung bay, càng thêm vẻ nhỏ bé và yếu ớt, giống như sắp bay theo gió.
Lưu Vân nhìn theo bóng lưng của hai nàng, không thể không thừa nhận, hai tỷ muội Nhạc gia cũng rất đẹp, một hoa hồng và một hoa u lan, chỉ là... Lưu Vân thở dài, nghiêng đầu nhìn Lan Nhược ở bên cạnh.
Sắc mặt nàng có chút lạnh lùng, đôi môi hơi nhếch lên, có phần không kiên nhẫn.
Sau khi tỷ muội Nhạc gia rời đi, không khí quỷ dị khẩn trương cũng biến mất, tất cả mọi người đều thoải mái trở lại, nói cười vui vẻ, giống như hai người kia chưa từng xuất hiện.
Hoàng Phủ Cẩn không có điểm gì khác, chỉ cần ở cạnh Tô Mạt, ánh mắt của hắn chỉ tập trung trên người của nàng.
Hắn đưa cho Kim Kết một lễ vật vô cùng quý giá, khiến nàng cảm động rơi nước mắt, vội vàng nói cảm ơn.
Nàng cũng không xem trọng lễ vật, mà xem trọng tình nghĩa của vương gia đối với nàng, sở dĩ vương gia coi trọng nàng là vì người yêu tiểu thư, trong lòng Kim Kết thở dài nhẹ nhõm một cái, lúc trước nàng đã lo lắng thừa rồi.
Đến chạng vạng tối, Lạc vương và Ngụy vương cũng đưa lễ vật tới, nhưng người lại không tới, Tô Mạt cho người nhận lấy lễ vật.
Khi trăng lên cao, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi trên nóc nhà hóng gió, mùi hoa nhàn nhạt.
"Mạt nhi, thật là muốn cưới nàng về luôn." Hắn cười cười nói.
Tô Mạt nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, "Đến Tây Vực chúng ta liền thành thân."
Đến lúc đó, tỷ tỷ cùng ca ca đều đã thành thân, mọi người đều có hạnh phúc của mình, nàng sẽ không còn gì để lo lắng nữa, có thể đi theo hắn du ngoạn khắp nơi rồi.
Hai người lặng lẽ nói chuyện, ngày hè ve kêu râm ran, trong gió có mùi hoa nhàn nhạt.
Đột nhiên, trong viện truyền đến tiếng ồn ào của đám nha hoàn, "Thu Hà, tiểu thư có ở đây không?"
"Tiểu thư cùng điện hạ đi ra ngoài, có chuyện gì?"
"Là chuyện ở Đông viện, thật là kỳ cục. Đại thiếu gia đánh công chúa, hắn uống đến say mèm, nói cái gì muốn từ công chúa để cưới Quan Mị, còn nói.... Ai, thật sự là không chịu được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.