Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1710
Vệ Sơ Lãng
02/01/2016
Tô Mạt trầm ngâm không nói. Từ thái độ của hoàng đế và những lời của Lưu Ngọc khiến cho Tô Mạt phải suy nghĩ, lúc này nàng cũng hiểu được vài vấn đề, nhận rõ hung thủ cuối cùng là ai.
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, "Mạt nhi, chúng ta nhất định sẽ tìm được hung thủ."
Hiện giờ hoàng đế đã chết, níu chặt nơi này cũng không có tác dụng gì, quan trọng là điều tra rõ những người phục kích kia, hai kẻ đào tẩu, chắc chắn còn có kẻ đứng đằng sau mọi chuyện."
Tô Mạt gật đầu, đè xuống bi phẫn trong lòng, "Được."
Lưu Ngọc ở bên khuyên nhủ Hoàng Phủ Cẩn đang gào khóc, "Thất điện hạ, bệ hạ đã để lại chiếu chỉ, ngoài ra thỉnh hai vị điện hạ và Tô cô nương đồng thời chứng kiến, lão nô công bố di chiếu này."
Hoàng đế lưu lại di chiếu, lập Ngũ hoàng tử Lạc vương kế vị, Thất hoàng tử Ngụy vương làm đại tướng quân vương, thống lĩnh một nửa số quân cả nước, phụ trách bảo vệ biên cương an bình, còn lại binh lính bảo vệ quanh kinh thành, đại doanh Tây Sơn sẽ do tân quân tiếp nhận quản lý.
Điều ngoài dự đoán của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn là hoàng đế sắc phong Tề vương là nhàn tản vương, được hưởng toàn bộ đặc quyền của một vương gia, có quyền lực giám thị quan địa phương, có thể tiền trảm hậu tấu, mật báo tân quân.
Ngoài ra, hoàng đế còn để lại cho Tô Mạt một chiếu thư, một khối kim bài, để cho nàng có thể tự do xây dựng cửa hàng ở bất kỳ nơi nào trên đất Đại Chu, không có bất kỳ quan lại nào có thể dùng quyền lực để vơ vét.
Nếu là trước đây, Tô Mạt nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng hiện giờ phụ thân bị độc chết, khiến cho nàng không có tâm tư để ý đến chuyện này, chỉ một lòng muốn tìm cừu nhân, báo thù rửa hận.
Lưu Ngọc đề nghị với Hoàng Phủ Giới cho người vây quanh địa cung đã sụp đổ, lại cùng hộ bộ, công bộ thương lượng, trực tiếp xây một tự miếu hoàng gia nhỏ ở trên đó, tách ra khỏi các cung điện khác, tân quân có thể mở rộng hoàng cung ra bên ngoài.
Nói đến Hoàng Phủ Giác, hắn vẫn đang hôn mê, Lưu Ngọc đã đem tất cả thuốc trong đại nội cho hắn dùng, nhưng không có hiệu quả.
Bệnh trạng của hắn cùng Tô Nhân Vũ có chút giống nhau, nhưng không phải là hoàn toàn, Tô Nhân Vũ sau khi trúng độc không bị hôn mê.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Phủ Cẩn ra tay giúp đỡ, "Ta có thể thử giúp ngũ đệ đẩy độc ra ngoài xem sao."
Tô Mạt và Hoàng Phủ Giới đều không đồng ý, "Có thể có nguy hiểm gì không?"
Nếu bị dược đại nội không dùng được, nếu Hoàng Phủ Cẩn có thể giải được độc, thì phải trả giá bao nhiêu?
Dù cái giá ra sao, chỉ cần thương tổn hắn, bọn họ sẽ không để cho hắn thử.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn thoáng qua Lưu Ngọc, ông ta sẽ đi theo tân quân, nếu để cho Hoàng Phủ Giác biết Hoàng Phủ Giới không muốn nhị ca cứu hắn, về sau nhất định sẽ tạo thành hiềm khích giữa hai huynh đệ.
Chương 1711:
Lưu Ngọc lại coi như không nghe thấy gì nói: "Thật ra điện hạ không cần lo lắng, chỉ cần có thể cứu bệ hạ tỉnh lại, sau đó để bệ hạ tu luyện nội công tâm pháp khử độc, mỗi ngày đều không ngừng vận công, như vậy sẽ khử được hết độc dược."
Ý muốn nói là, Hoàng Phủ Cẩn chỉ cần làm một chiếc chìa khóa, giúp Hoàng Phủ Cẩn khôi phục thần trí, có thể luyện công, như vậy liền có thể khử được độc.
Lại không cần hao phí nhiều nội lực của Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Giới đều đồng ý.
Lưu Ngọc kính cẩn nói: "Lão nô này đi tìm sổ tay nội công khử độc."
Đại nội có vô số bí bảo, có một vài nội công tâm pháp và tiên dược.
Hoàng Phủ Cẩn ở trong cung khử độc cho Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới dẫn người lùng bắt thích khách, Tô Mạt thì nhanh chóng an bài một số công việc.
Nàng không muốn để cho lão phu nhân thương tâm, cho nên dùng bồ câu đưa thư cho thị vệ đầu lĩnh, là thủ hạ của A Lý, bảo họ hộ tống lão phu nhân, đám người Tô Việt đi về Trữ Châu.
Đợi xử lý xong chuyện ở kinh thành, nàng và Hoàng Phủ Cẩn sẽ đến Trữ Châu tự mình giải thích mọi chuyện.
Nàng chỉ cho người nói với lão phu nhân và đám người nhị ca là kinh thành có chuyện, tiên đế băng hà, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn và Tô quốc ông ở lại kinh thành hỗ trợ, xử lý xong mọi chuyện nhất định sẽ về Trữ Châu, bảo họ không cần lo lắng.
Đồng thời nàng phong tỏa tin Tô Nhân Vũ đã chết, ngoài những người chứng kiến, người khác sẽ không biết.
Ngoài ra, nàng bảo A Lý lệnh cho đám người ăn mày, tập trung ở ngoài thành, nàng có chuyện muốn họ làm.
Nàng pháp ra một số tử lệnh, cho dù phải vận dụng mọi nguồn lực, nhất định phải tra ra được thân phận của đám thích khách, còn có bạch y nhân đào tẩu khỏi kinh thành đi nơi nào, làm sao có thể tiến vào kinh thành.
Bây giờ nàng điều động mọi nguồn lực, cùng với A Lý điều khiển 300 danh kỵ sĩ nhập quan hỗ trợ điều tra, đồng thời Hoa tử điều hơn 2000 tên ăn mày trên cả nước để điều tra, thề nhất định phải tìm ra hành tung của địch nhân.
Tô Mạt đến Du Thụ thôn, tỷ muội Lan Nhược còn đang dưỡng thương, có một tiểu đội kỵ sĩ bảo hộ, ngoài ra còn có thi thể của Tô Nhân Vũ.
Tô Nhân Vũ đã chết, có thể là do trúng độc, hơn nữa thời tiết vô cùng lạnh, dung nhan của ông vẫn như cũ, không có biến hóa gì.
Tô Mạt tự mình lau mặt cho ông, khóe miệng ông vẫn nở nụ cười nhẹ như cũ.
Nàng lẩm bẩm nói: "Vì sao phụ thân lại cười?"
Là vì có thể thoát khỏi trần thế phiền não, có thể đoàn tụ cùng mẫu thân nơi cửu tuyền sao?
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, "Mạt nhi, chúng ta nhất định sẽ tìm được hung thủ."
Hiện giờ hoàng đế đã chết, níu chặt nơi này cũng không có tác dụng gì, quan trọng là điều tra rõ những người phục kích kia, hai kẻ đào tẩu, chắc chắn còn có kẻ đứng đằng sau mọi chuyện."
Tô Mạt gật đầu, đè xuống bi phẫn trong lòng, "Được."
Lưu Ngọc ở bên khuyên nhủ Hoàng Phủ Cẩn đang gào khóc, "Thất điện hạ, bệ hạ đã để lại chiếu chỉ, ngoài ra thỉnh hai vị điện hạ và Tô cô nương đồng thời chứng kiến, lão nô công bố di chiếu này."
Hoàng đế lưu lại di chiếu, lập Ngũ hoàng tử Lạc vương kế vị, Thất hoàng tử Ngụy vương làm đại tướng quân vương, thống lĩnh một nửa số quân cả nước, phụ trách bảo vệ biên cương an bình, còn lại binh lính bảo vệ quanh kinh thành, đại doanh Tây Sơn sẽ do tân quân tiếp nhận quản lý.
Điều ngoài dự đoán của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn là hoàng đế sắc phong Tề vương là nhàn tản vương, được hưởng toàn bộ đặc quyền của một vương gia, có quyền lực giám thị quan địa phương, có thể tiền trảm hậu tấu, mật báo tân quân.
Ngoài ra, hoàng đế còn để lại cho Tô Mạt một chiếu thư, một khối kim bài, để cho nàng có thể tự do xây dựng cửa hàng ở bất kỳ nơi nào trên đất Đại Chu, không có bất kỳ quan lại nào có thể dùng quyền lực để vơ vét.
Nếu là trước đây, Tô Mạt nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng hiện giờ phụ thân bị độc chết, khiến cho nàng không có tâm tư để ý đến chuyện này, chỉ một lòng muốn tìm cừu nhân, báo thù rửa hận.
Lưu Ngọc đề nghị với Hoàng Phủ Giới cho người vây quanh địa cung đã sụp đổ, lại cùng hộ bộ, công bộ thương lượng, trực tiếp xây một tự miếu hoàng gia nhỏ ở trên đó, tách ra khỏi các cung điện khác, tân quân có thể mở rộng hoàng cung ra bên ngoài.
Nói đến Hoàng Phủ Giác, hắn vẫn đang hôn mê, Lưu Ngọc đã đem tất cả thuốc trong đại nội cho hắn dùng, nhưng không có hiệu quả.
Bệnh trạng của hắn cùng Tô Nhân Vũ có chút giống nhau, nhưng không phải là hoàn toàn, Tô Nhân Vũ sau khi trúng độc không bị hôn mê.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Phủ Cẩn ra tay giúp đỡ, "Ta có thể thử giúp ngũ đệ đẩy độc ra ngoài xem sao."
Tô Mạt và Hoàng Phủ Giới đều không đồng ý, "Có thể có nguy hiểm gì không?"
Nếu bị dược đại nội không dùng được, nếu Hoàng Phủ Cẩn có thể giải được độc, thì phải trả giá bao nhiêu?
Dù cái giá ra sao, chỉ cần thương tổn hắn, bọn họ sẽ không để cho hắn thử.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn thoáng qua Lưu Ngọc, ông ta sẽ đi theo tân quân, nếu để cho Hoàng Phủ Giác biết Hoàng Phủ Giới không muốn nhị ca cứu hắn, về sau nhất định sẽ tạo thành hiềm khích giữa hai huynh đệ.
Chương 1711:
Lưu Ngọc lại coi như không nghe thấy gì nói: "Thật ra điện hạ không cần lo lắng, chỉ cần có thể cứu bệ hạ tỉnh lại, sau đó để bệ hạ tu luyện nội công tâm pháp khử độc, mỗi ngày đều không ngừng vận công, như vậy sẽ khử được hết độc dược."
Ý muốn nói là, Hoàng Phủ Cẩn chỉ cần làm một chiếc chìa khóa, giúp Hoàng Phủ Cẩn khôi phục thần trí, có thể luyện công, như vậy liền có thể khử được độc.
Lại không cần hao phí nhiều nội lực của Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Giới đều đồng ý.
Lưu Ngọc kính cẩn nói: "Lão nô này đi tìm sổ tay nội công khử độc."
Đại nội có vô số bí bảo, có một vài nội công tâm pháp và tiên dược.
Hoàng Phủ Cẩn ở trong cung khử độc cho Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới dẫn người lùng bắt thích khách, Tô Mạt thì nhanh chóng an bài một số công việc.
Nàng không muốn để cho lão phu nhân thương tâm, cho nên dùng bồ câu đưa thư cho thị vệ đầu lĩnh, là thủ hạ của A Lý, bảo họ hộ tống lão phu nhân, đám người Tô Việt đi về Trữ Châu.
Đợi xử lý xong chuyện ở kinh thành, nàng và Hoàng Phủ Cẩn sẽ đến Trữ Châu tự mình giải thích mọi chuyện.
Nàng chỉ cho người nói với lão phu nhân và đám người nhị ca là kinh thành có chuyện, tiên đế băng hà, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn và Tô quốc ông ở lại kinh thành hỗ trợ, xử lý xong mọi chuyện nhất định sẽ về Trữ Châu, bảo họ không cần lo lắng.
Đồng thời nàng phong tỏa tin Tô Nhân Vũ đã chết, ngoài những người chứng kiến, người khác sẽ không biết.
Ngoài ra, nàng bảo A Lý lệnh cho đám người ăn mày, tập trung ở ngoài thành, nàng có chuyện muốn họ làm.
Nàng pháp ra một số tử lệnh, cho dù phải vận dụng mọi nguồn lực, nhất định phải tra ra được thân phận của đám thích khách, còn có bạch y nhân đào tẩu khỏi kinh thành đi nơi nào, làm sao có thể tiến vào kinh thành.
Bây giờ nàng điều động mọi nguồn lực, cùng với A Lý điều khiển 300 danh kỵ sĩ nhập quan hỗ trợ điều tra, đồng thời Hoa tử điều hơn 2000 tên ăn mày trên cả nước để điều tra, thề nhất định phải tìm ra hành tung của địch nhân.
Tô Mạt đến Du Thụ thôn, tỷ muội Lan Nhược còn đang dưỡng thương, có một tiểu đội kỵ sĩ bảo hộ, ngoài ra còn có thi thể của Tô Nhân Vũ.
Tô Nhân Vũ đã chết, có thể là do trúng độc, hơn nữa thời tiết vô cùng lạnh, dung nhan của ông vẫn như cũ, không có biến hóa gì.
Tô Mạt tự mình lau mặt cho ông, khóe miệng ông vẫn nở nụ cười nhẹ như cũ.
Nàng lẩm bẩm nói: "Vì sao phụ thân lại cười?"
Là vì có thể thoát khỏi trần thế phiền não, có thể đoàn tụ cùng mẫu thân nơi cửu tuyền sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.