Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1738
Vệ Sơ Lãng
12/02/2016
Nếu như Tín vương phi có con thì sẽ được lập thành thế tử, nếu như không có con thì nàng có thể chọn một con nối dõi của thất thiếp trong phủ để làm con thừa tự. Về sau toàn bộ chi tiêu trong phủ, đều do Tín vương phi định đoạn, thậm chí hoàng đế còn phái cô cô và đại thái giám trong cung tới hỗ trợ, cùng Tín vương phi quản lý vương phủ đến khi mọi chuyện đi vào quỹ đạo, rồi quay về cung báo cáo lại cho hoàng đế.
"Tín vương phi, tiếp chỉ đi!" Vương Quý cao giọng nói, thần thái ngạo mạn.
Vương Quý chỉ bốn người đứng sau mình, mặt khác còn có mười mấy thị vệ, cao giọng nói: "Bệ hạ nương tình huynh đệ, có người lại bất nhân, người cũng không bất nghĩa. Những người này lưu lại nghe theo lệnh của Tín vương phi, vương phi không cần lo lắng, bệ hạ nói, toàn bộ tùy ý."
Nhớ năm đó, khi Tín vương làm thái tử cũng không ít lần khi dễ ngũ hoàng tử, nhớ đến đó Vương Quý liền tức giận.
Hiện giờ không trực tiếp xử lý hắn ta, vậy mà lại còn phải nuôi một đám phế vật.
Hơn nữa, Tín vương phi này là người của Tả gia, lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo giam lỏng tiên đế, vậy mà bệ hạ lại vì câu nói của Tô Mạt mà cho nàng quyền thế lớn như vậy, quả thật là...
Nhưng cũng phải nói, nếu không phải Tả Minh Thụy kia gây chuyện, ngôi vị hoàng đế cũng không rơi vào chủ tử nhà mình.
Nghĩ tới đây, Vương Quý liền hết tức giận, ngón tay gập lại thành hoa lan chỉ, "Chúng ta có chuyện gấp, về cung trước."
Tả Nghi Lan vội vàng tiến lên tiễn hắn.
Bọn họ vừa đi, sắc mặt Hoàng Phủ Tuyên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói với Tả Nghi Lan: "Ngươi là đồ tiện nhân, dám bịa tội bổn vương, nực cười."
Mà Tô Văn Nhi ở bên cạnh khóc lóc, không cách nào tiếp thu sự thay đổi nhanh như vậy, hận Tô Mạt thấu xương.
"Vương gia, không nên tức giận, hiện giờ không giống trước đây, chúng ta..."
Nói là khuyên, không bằng nói là thổi gió châm ngòi, khiến Tín vương càng thêm oán hận Tả Nghi Lan.
Tả Nghi Lan lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người Tô Văn Nhi, "Tô trắc phi hàng ngày phải làm nhiều việc, chỉ sợ không có sức dạy dỗ tiểu thế tử, bản phi quyết định tự mình giáo dưỡng."
Tô Văn Nhi vừa nghe xong, lập tức hai mắt mở lớn, quỳ xuống, gào khóc, "Không, van cầu người, vương phi, đừng nhẫn tâm như vậy. Người còn trẻ như vậy, nhất định có thể tự mình sinh ra một thế tử thông minh, đáng yêu."
Hiện gì thế tử không có địa vị gì, con trai cũng bị cướp đi, Tô Văn Nhi cảm thấy trời sắp sụp xuống.
Nàng nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Tô Mạt, càng thêm oán hận, không nghĩ tới muội muội của mình lại không giúp mình, ngược lại còn giúp đỡ địch nhân của mình.
"Tín vương phi, tiếp chỉ đi!" Vương Quý cao giọng nói, thần thái ngạo mạn.
Vương Quý chỉ bốn người đứng sau mình, mặt khác còn có mười mấy thị vệ, cao giọng nói: "Bệ hạ nương tình huynh đệ, có người lại bất nhân, người cũng không bất nghĩa. Những người này lưu lại nghe theo lệnh của Tín vương phi, vương phi không cần lo lắng, bệ hạ nói, toàn bộ tùy ý."
Nhớ năm đó, khi Tín vương làm thái tử cũng không ít lần khi dễ ngũ hoàng tử, nhớ đến đó Vương Quý liền tức giận.
Hiện giờ không trực tiếp xử lý hắn ta, vậy mà lại còn phải nuôi một đám phế vật.
Hơn nữa, Tín vương phi này là người của Tả gia, lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo giam lỏng tiên đế, vậy mà bệ hạ lại vì câu nói của Tô Mạt mà cho nàng quyền thế lớn như vậy, quả thật là...
Nhưng cũng phải nói, nếu không phải Tả Minh Thụy kia gây chuyện, ngôi vị hoàng đế cũng không rơi vào chủ tử nhà mình.
Nghĩ tới đây, Vương Quý liền hết tức giận, ngón tay gập lại thành hoa lan chỉ, "Chúng ta có chuyện gấp, về cung trước."
Tả Nghi Lan vội vàng tiến lên tiễn hắn.
Bọn họ vừa đi, sắc mặt Hoàng Phủ Tuyên xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói với Tả Nghi Lan: "Ngươi là đồ tiện nhân, dám bịa tội bổn vương, nực cười."
Mà Tô Văn Nhi ở bên cạnh khóc lóc, không cách nào tiếp thu sự thay đổi nhanh như vậy, hận Tô Mạt thấu xương.
"Vương gia, không nên tức giận, hiện giờ không giống trước đây, chúng ta..."
Nói là khuyên, không bằng nói là thổi gió châm ngòi, khiến Tín vương càng thêm oán hận Tả Nghi Lan.
Tả Nghi Lan lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người Tô Văn Nhi, "Tô trắc phi hàng ngày phải làm nhiều việc, chỉ sợ không có sức dạy dỗ tiểu thế tử, bản phi quyết định tự mình giáo dưỡng."
Tô Văn Nhi vừa nghe xong, lập tức hai mắt mở lớn, quỳ xuống, gào khóc, "Không, van cầu người, vương phi, đừng nhẫn tâm như vậy. Người còn trẻ như vậy, nhất định có thể tự mình sinh ra một thế tử thông minh, đáng yêu."
Hiện gì thế tử không có địa vị gì, con trai cũng bị cướp đi, Tô Văn Nhi cảm thấy trời sắp sụp xuống.
Nàng nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Tô Mạt, càng thêm oán hận, không nghĩ tới muội muội của mình lại không giúp mình, ngược lại còn giúp đỡ địch nhân của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.