Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1753
Vệ Sơ Lãng
07/03/2016
Có bọn họ ở đây trò chuyện cùng lão phu nhân, Tô Mạt cũng bớt căng thẳng hơn, bởi vì nàng cảm thấy ánh mắt lão phu nhân nhìn nàng có phần khác thường, nàng nghi ngờ rằng lão phu nhân đã phát hiện hoặc đã đoán ra được điều gì đó.
Vốn là một nhà vui vẻ hạnh phúc, mà lúc này Tô Mạt lại cảm thấy đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nhất là khi ở trước mặt lão phu nhân.
Hoàng Phủ Cẩn biết nàng phải chịu áp lực rất lớn, lúc nào cũng an ủi nàng.
Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn tìm cả một vòng hoa viên cũng không tìm thấy Tô Mạt ở đâu, vừa định xoay người đi tìm Tô Việt lại nghe thấy sau núi giả truyền tới tiếng nữ nhân cãi nhau.
"Ngươi đừng không biết xấu hổ, hiện giờ cái nhà này do ai định đoạt, không phải ngươi không biết, đừng tưởng rằng ngươi lừa gạt được lão phu nhân theo ngươi thì ngươi liền biến thành phượng hoàng. Nếu không có con của ta, các ngươi phải ăn không khí rồi."
Hoàng Phủ Cẩn sửng sốt, định rời đi, ai ngờ người ở sau núi giả chạy ra.
Dưới tình thế cấp bách hắn muốn dùng khinh công để rời đi, đột nhiên trong núi giả gần hắn có một bàn tay nhỏ thò ra kéo hắn lại.
Người nọ tựa vào lưng hắn, ôn hương nhuyễn ngọc, mùi hương cơ thể nhẹ nhàng xông vào mũi hắn, trong lòng buông lỏng, thì ra cái nha đầu này trốn ở đây, hại hắn lo lắng không tìm được nàng.
Tô Mạt vận nội công đè thấp giọng nói, tuy rằng vẫn còn kém truyền âm của hắn, nhưng cũng đủ để đối phó với Hỉ Thước và Lâm di nương.
Vừa rồi nàng đang đi dạo, thấy Lâm di nương đuổi theo Hỉ Thước tới đây, nàng liền trốn sau núi giả xem hai người nói gì.
Chỉ cần vài câu, nàng liền hiểu rõ mọi chuyện.
Bởi vì Hỉ Thước được phụ thân sủng ái, vẫn theo hầu bên cạnh, lại sinh được tiểu thiếu gia, nương của nhị ca là Lâm di nương liền ghen tức.
Nhất là hiện giờ nhị ca làm đương gia, quản sinh ý bên ngoài, Lâm di nương cảm thấy mình có thể thẳng sống lưng, phải có quyền nói chuyện, muốn đem quyền quản gia nắm trong tay.
Nhưng lão phu nhân không có ý định này, Tô Việt cũng không chịu nói giúp bà, bà muốn bắt Hỉ Thước biết khó mà lui, chủ động nhường lại.
Hỉ Thước muốn chạy đi bị Lâm di nương giữ lại, nàng đành phải nói: "Tỷ tỷ đừng ép buộc người khác như vậy, có chuyện gì thì nói với lão gia và lão phu nhân."
Lâm di nương hừ một tiếng: "Các ngươi cái gì cũng không làm, dựa vào cái gì mà được phân nhiều tiền lãi như vậy, số tiền kia là do một mình Việt nhi kiếm được."
Hỉ Thước phản bác nói: "Nếu không có tứ tiểu thư, hiện giờ có thể nhị thiếu gia vẫn còn phải ở trước mặt lão phu nhân giả vờ nhu thuận."
Lâm di nương vừa nghe thấy như vậy liền tức giận, giơ tay muốn đánh người, dù sao Hỉ Thước vẫn còn trẻ, chặn bà lại.
Vốn là một nhà vui vẻ hạnh phúc, mà lúc này Tô Mạt lại cảm thấy đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nhất là khi ở trước mặt lão phu nhân.
Hoàng Phủ Cẩn biết nàng phải chịu áp lực rất lớn, lúc nào cũng an ủi nàng.
Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn tìm cả một vòng hoa viên cũng không tìm thấy Tô Mạt ở đâu, vừa định xoay người đi tìm Tô Việt lại nghe thấy sau núi giả truyền tới tiếng nữ nhân cãi nhau.
"Ngươi đừng không biết xấu hổ, hiện giờ cái nhà này do ai định đoạt, không phải ngươi không biết, đừng tưởng rằng ngươi lừa gạt được lão phu nhân theo ngươi thì ngươi liền biến thành phượng hoàng. Nếu không có con của ta, các ngươi phải ăn không khí rồi."
Hoàng Phủ Cẩn sửng sốt, định rời đi, ai ngờ người ở sau núi giả chạy ra.
Dưới tình thế cấp bách hắn muốn dùng khinh công để rời đi, đột nhiên trong núi giả gần hắn có một bàn tay nhỏ thò ra kéo hắn lại.
Người nọ tựa vào lưng hắn, ôn hương nhuyễn ngọc, mùi hương cơ thể nhẹ nhàng xông vào mũi hắn, trong lòng buông lỏng, thì ra cái nha đầu này trốn ở đây, hại hắn lo lắng không tìm được nàng.
Tô Mạt vận nội công đè thấp giọng nói, tuy rằng vẫn còn kém truyền âm của hắn, nhưng cũng đủ để đối phó với Hỉ Thước và Lâm di nương.
Vừa rồi nàng đang đi dạo, thấy Lâm di nương đuổi theo Hỉ Thước tới đây, nàng liền trốn sau núi giả xem hai người nói gì.
Chỉ cần vài câu, nàng liền hiểu rõ mọi chuyện.
Bởi vì Hỉ Thước được phụ thân sủng ái, vẫn theo hầu bên cạnh, lại sinh được tiểu thiếu gia, nương của nhị ca là Lâm di nương liền ghen tức.
Nhất là hiện giờ nhị ca làm đương gia, quản sinh ý bên ngoài, Lâm di nương cảm thấy mình có thể thẳng sống lưng, phải có quyền nói chuyện, muốn đem quyền quản gia nắm trong tay.
Nhưng lão phu nhân không có ý định này, Tô Việt cũng không chịu nói giúp bà, bà muốn bắt Hỉ Thước biết khó mà lui, chủ động nhường lại.
Hỉ Thước muốn chạy đi bị Lâm di nương giữ lại, nàng đành phải nói: "Tỷ tỷ đừng ép buộc người khác như vậy, có chuyện gì thì nói với lão gia và lão phu nhân."
Lâm di nương hừ một tiếng: "Các ngươi cái gì cũng không làm, dựa vào cái gì mà được phân nhiều tiền lãi như vậy, số tiền kia là do một mình Việt nhi kiếm được."
Hỉ Thước phản bác nói: "Nếu không có tứ tiểu thư, hiện giờ có thể nhị thiếu gia vẫn còn phải ở trước mặt lão phu nhân giả vờ nhu thuận."
Lâm di nương vừa nghe thấy như vậy liền tức giận, giơ tay muốn đánh người, dù sao Hỉ Thước vẫn còn trẻ, chặn bà lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.