Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1867
Vệ Sơ Lãng
20/07/2016
Buổi tối bọn họ dừng
chân ở một thôn có tên gọi là thôn trăm giếng, nửa canh giờ trước vừa
tạnh mưa, bọn họ may mắn không phải dầm mưa.
Nhưng có người lại không may mắn như vậy, đó chính là chủ tớ Thẩm Tinh Tinh và Ngụy An Lương đáng thương.
Bọn họ đến thôn lúc trời còn nắng đẹp, Thẩm Tinh Tinh lại vội vàng chạy đi, muốn đến thành lớn sớm một chút để có thể nghỉ ngơi tốt hơn, kết quả khi đến chỗ không thôn xóm không nhà trọ, không nơi trú mưa thì trời lại đổ mưa to, dội lên đầu khiến nàng ta hoa mắt chóng mặt, dung nhan tiều tụy.
Lúc đi ngang qua thôn trăm giếng không chịu nghỉ lại, cứ tiếp tục chạy, đi thẳng về thị trấn phía trước, chưa đi được bao lâu liền gặp mưa lớn.
Mặc dù vậy, nàng ta vẫn không chịu rút ra kinh nghiệm,vẫn tiếp tục đi, trời cứ ngớt rồi lại mưa to, cứ vài lần như vậy, cơn mưa vẫn không dừng.
Thẩm tiểu thư bi thảm bị cảm, Ngụy An Lương không còn cách nào khác, đành phải dẫn nàng ta quay lại, quay về thôn trăm giếng nghỉ tạm.
Thấy cờ của Tào bang, hắn lập tức dẫn theo nàng ta đến chỗ mấy người Tô Mạt, không ngờ rằng ở một địa phương nhỏ thế này, Tô Mạt vẫn có thể tìm được một chỗ dừng chân tốt như vậy, một tòa nhà hai tầng khô thoáng mát mẻ, nước tắm nóng hổi, đồ ăn ngon miệng...
Hắn phục sát đất luôn rồi.
Thẩm Tinh Tinh nửa tỉnh nửa mê, Ngụy An Lương hỏi Tô Mạt mượn phòng, sắp xếp cho nàng ta xong, lại sai thị nữ đi nấu thuốc.
May mà bình thường đi đường Tào bang đều có chuẩn bị sẵn thuốc, nếu không thì vô cùng phiền toái.
Mặc dù Tô Mạt có thuốc tốt hơn, có thể giúp nàng ta ít phải chịu khổ, nhưng nghĩ lại cũng chỉ là cảm mạo bình thường, không cần lãng phí đến thuốc của mình, để cho nàng ta chịu một ít khổ cực cũng tốt.
Buổi tối mọi người ngồi ở sảnh nói chuyện, Ngụy An Lương cảm khái nói: "Dọc đường mọi người có gặp cơn mưa nào không?"
Thời tiết này thật lạ, mưa rồi lại dừng, rồi lại tiếp tục mưa, bọn họ không đi thì không mưa, lúc đi được một canh giờ, trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ thì trời lại đổ mưa.
Khó có lúc Doãn Thiếu Đường yên tĩnh, gục xuống bàn lấy ra một khối ngọc quan âm, hắn ta cũng mệt muốn rụng rời tay chân rồi.
"Ngụy bang chủ, thật ra thì gặp được thôn xóm thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, sao phải tự làm khổ bản thân làm gì, chạy trốn nhanh cũng không phải là tốt."
Tô Mạt nhẹ nhàng nói một câu, nàng cũng không thể đoán được chắc chắn khi nào mưa ngừng, huống chi là nói xem trời có mưa hay không.
Nhưng có người lại không may mắn như vậy, đó chính là chủ tớ Thẩm Tinh Tinh và Ngụy An Lương đáng thương.
Bọn họ đến thôn lúc trời còn nắng đẹp, Thẩm Tinh Tinh lại vội vàng chạy đi, muốn đến thành lớn sớm một chút để có thể nghỉ ngơi tốt hơn, kết quả khi đến chỗ không thôn xóm không nhà trọ, không nơi trú mưa thì trời lại đổ mưa to, dội lên đầu khiến nàng ta hoa mắt chóng mặt, dung nhan tiều tụy.
Lúc đi ngang qua thôn trăm giếng không chịu nghỉ lại, cứ tiếp tục chạy, đi thẳng về thị trấn phía trước, chưa đi được bao lâu liền gặp mưa lớn.
Mặc dù vậy, nàng ta vẫn không chịu rút ra kinh nghiệm,vẫn tiếp tục đi, trời cứ ngớt rồi lại mưa to, cứ vài lần như vậy, cơn mưa vẫn không dừng.
Thẩm tiểu thư bi thảm bị cảm, Ngụy An Lương không còn cách nào khác, đành phải dẫn nàng ta quay lại, quay về thôn trăm giếng nghỉ tạm.
Thấy cờ của Tào bang, hắn lập tức dẫn theo nàng ta đến chỗ mấy người Tô Mạt, không ngờ rằng ở một địa phương nhỏ thế này, Tô Mạt vẫn có thể tìm được một chỗ dừng chân tốt như vậy, một tòa nhà hai tầng khô thoáng mát mẻ, nước tắm nóng hổi, đồ ăn ngon miệng...
Hắn phục sát đất luôn rồi.
Thẩm Tinh Tinh nửa tỉnh nửa mê, Ngụy An Lương hỏi Tô Mạt mượn phòng, sắp xếp cho nàng ta xong, lại sai thị nữ đi nấu thuốc.
May mà bình thường đi đường Tào bang đều có chuẩn bị sẵn thuốc, nếu không thì vô cùng phiền toái.
Mặc dù Tô Mạt có thuốc tốt hơn, có thể giúp nàng ta ít phải chịu khổ, nhưng nghĩ lại cũng chỉ là cảm mạo bình thường, không cần lãng phí đến thuốc của mình, để cho nàng ta chịu một ít khổ cực cũng tốt.
Buổi tối mọi người ngồi ở sảnh nói chuyện, Ngụy An Lương cảm khái nói: "Dọc đường mọi người có gặp cơn mưa nào không?"
Thời tiết này thật lạ, mưa rồi lại dừng, rồi lại tiếp tục mưa, bọn họ không đi thì không mưa, lúc đi được một canh giờ, trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ thì trời lại đổ mưa.
Khó có lúc Doãn Thiếu Đường yên tĩnh, gục xuống bàn lấy ra một khối ngọc quan âm, hắn ta cũng mệt muốn rụng rời tay chân rồi.
"Ngụy bang chủ, thật ra thì gặp được thôn xóm thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, sao phải tự làm khổ bản thân làm gì, chạy trốn nhanh cũng không phải là tốt."
Tô Mạt nhẹ nhàng nói một câu, nàng cũng không thể đoán được chắc chắn khi nào mưa ngừng, huống chi là nói xem trời có mưa hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.