Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1882
Vệ Sơ Lãng
21/07/2016
Doãn Thiếu Đường vội
vàng hòa giải, cười nói: "Thật là khéo, thật là khéo, Tô tiểu thư và
Hoàng Phủ huynh ở nơi này cũng có thể gặp được cố nhân. Nhạc tiểu thư
coi như là gặp họa được phúc, không cần phải đi làm áp trại phu nhân
rồi."
Đan Phi có chút không vừa ý, bây giờ hắn cũng nghe ra được một số việc, hơn nữa thái độ của Ngụy An Lương đối với Hoàng Phủ Cẩn, lại nghe thấy họ của hắn, cũng đoán được là vương gia từ kinh thành tới.
Nhưng mà nếu vương gia không có địa vị, vậy hắn cũng sẽ giả bộ ngớ ngẩn làm bộ như không biết.
Đan Phi hắng giọng một cái, nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, vốn là ngươi mở miệng, huynh đệ không thể không bán cho người một cái nhân tình. Nhưng... Ngươi cũng biết, trại của ta có trên bốn mươi người, ngay cả một bà già cũng không có, tóm lại chuyện này đành thất lễ. Ngươi đừng cười lão ca ta, nhiều năm như vậy, ta cũng không có suy nghĩ tới nữ nhân. Hôm nay thấy vị này..."
Hắn chỉ vào Nhạc Phong Nhi, "Không biết vì sao, tâm liền lung lay rồi."
Ngụy An Lương thấp giọng nói, "Đại đương gia, ngươi xem những thị nữ này của ta, một đám đều không tầm thường chút nào, hơn nữa...Đảm bảo chưa hề bị chạm qua, ngươi cứ việc chọn, nhìn trúng mấy người thì chọn cả mấy người, còn có thể giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của các huynh đệ."
Ánh mắt Đan Phi nhìn Tô Mạt, nói nhỏ: "Ngụy bang chủ, vậy người kia..."
Sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, lập tức chế nhạo nói: "Đại đương gia, ngươi ngàn lần đừng mở miệng, Ngụy mỗ đảm bảo, chỉ cần ngươi mở miệng thì bốn mươi người các ngươi sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa."
Đan Phi không khỏi giật mình, tuy rằng giọng điệu của Ngụy An Lương giống như nói đùa, nhưng từ thái độ nghiêm túc của hắn thì vẫn có thể nhìn ra được.
Đan Phi cười ha ha, "Nói đùa, nói đùa thôi mà."
Nhưng mà hắn vẫn không nỡ bỏ qua Nhạc Phong Nhi, dù sao nhu nhược kiều diễm như vậy, xinh đẹp không mấy ai sánh bằng, hiếm thấy trên đời.
Vừa nhìn thấy hắn liền thích, cảm thấy có một lão bà như vậy cũng không tồi.
Những nữ nhân ở đây, mỗi người một vẻ, không nữ nhân nào có hết được những vẻ đẹp đó.
Hoặc là mạnh mẽ như hoa hồng, hoặc là uyển chuyển hàm xúc như hoa sen trắng, hoặc là đoan trang cao quý như mẫu đơn, hoặc là...
Tóm lại, nếu không thể có được tốt hơn, vậy hắn nhất định không buông tay Nhạc Phong Nhi.
Hai vai Nhạc Phong Nhi run lên, nàng lặng lẽ liếc nhìn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lúc này nghe Đan Phi nói thầm với thuộc hạ, giống như không chịu thả nàng đi.
Đan Phi có chút không vừa ý, bây giờ hắn cũng nghe ra được một số việc, hơn nữa thái độ của Ngụy An Lương đối với Hoàng Phủ Cẩn, lại nghe thấy họ của hắn, cũng đoán được là vương gia từ kinh thành tới.
Nhưng mà nếu vương gia không có địa vị, vậy hắn cũng sẽ giả bộ ngớ ngẩn làm bộ như không biết.
Đan Phi hắng giọng một cái, nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, vốn là ngươi mở miệng, huynh đệ không thể không bán cho người một cái nhân tình. Nhưng... Ngươi cũng biết, trại của ta có trên bốn mươi người, ngay cả một bà già cũng không có, tóm lại chuyện này đành thất lễ. Ngươi đừng cười lão ca ta, nhiều năm như vậy, ta cũng không có suy nghĩ tới nữ nhân. Hôm nay thấy vị này..."
Hắn chỉ vào Nhạc Phong Nhi, "Không biết vì sao, tâm liền lung lay rồi."
Ngụy An Lương thấp giọng nói, "Đại đương gia, ngươi xem những thị nữ này của ta, một đám đều không tầm thường chút nào, hơn nữa...Đảm bảo chưa hề bị chạm qua, ngươi cứ việc chọn, nhìn trúng mấy người thì chọn cả mấy người, còn có thể giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của các huynh đệ."
Ánh mắt Đan Phi nhìn Tô Mạt, nói nhỏ: "Ngụy bang chủ, vậy người kia..."
Sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, lập tức chế nhạo nói: "Đại đương gia, ngươi ngàn lần đừng mở miệng, Ngụy mỗ đảm bảo, chỉ cần ngươi mở miệng thì bốn mươi người các ngươi sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa."
Đan Phi không khỏi giật mình, tuy rằng giọng điệu của Ngụy An Lương giống như nói đùa, nhưng từ thái độ nghiêm túc của hắn thì vẫn có thể nhìn ra được.
Đan Phi cười ha ha, "Nói đùa, nói đùa thôi mà."
Nhưng mà hắn vẫn không nỡ bỏ qua Nhạc Phong Nhi, dù sao nhu nhược kiều diễm như vậy, xinh đẹp không mấy ai sánh bằng, hiếm thấy trên đời.
Vừa nhìn thấy hắn liền thích, cảm thấy có một lão bà như vậy cũng không tồi.
Những nữ nhân ở đây, mỗi người một vẻ, không nữ nhân nào có hết được những vẻ đẹp đó.
Hoặc là mạnh mẽ như hoa hồng, hoặc là uyển chuyển hàm xúc như hoa sen trắng, hoặc là đoan trang cao quý như mẫu đơn, hoặc là...
Tóm lại, nếu không thể có được tốt hơn, vậy hắn nhất định không buông tay Nhạc Phong Nhi.
Hai vai Nhạc Phong Nhi run lên, nàng lặng lẽ liếc nhìn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lúc này nghe Đan Phi nói thầm với thuộc hạ, giống như không chịu thả nàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.