Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1900
Vệ Sơ Lãng
26/07/2016
Cho nên, chuyện đơn giản lại trở thành phức tạp, Nhạc Phong Nhi này không thể trừng phạt, không thể giết cũng không thể giữ lại được, giống như một cái xương cá đâm vào họng, mắc kẹt giữa hai người Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn.
Nghe Doãn Thiếu Đường nói về Tô Mạt như vậy, Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, thản nhiên nói: "Doãn Thiếu Đường, nghị luận sau lưng người khác là không tốt, huống hồ ngươi lại ở trước mặt ta nói Tô Mạt như vậy, nếu có lần thứ hai, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa."
Doãn Thiếu Đường vội vàng nhận sai, cười nói: "Xin lỗi, là ta bị hù dọa một chút. Tô cảm thấy với võ công của Tô tiểu thư, muốn né được bát canh cũng rất dễ dàng, mấu chốt là cô ấy cho rằng Nhạc cô nương là cố tình muốn hất bát nước canh qua, hơn nữa trong lòng có oán hận, tất nhiên sẽ phản kích, đúng không? Ta cũng nói thật, lúc ấy ta cũng không dùng chút sức nào, chẳng qua là nhường một chút, phản ứng của Nhạc cô nương cũng quá mạnh rồi."
Đây là gián tiếp chứng thật Nhạc Phong Nhi hất bát nước canh về phía Tô mạt, là cố tình, đây là giải thích cho Tô Mạt sao?
Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn hắn, bước chân không dừng lại, "Chuyện giữa ta và Mạt nhi, không cần bất kỳ người nào đứng ra giải thích, giữa chúng ta không có hiểu lầm."
Hắn đối với Tô Mạt, vĩnh viễn không bao giờ có oán trách, dù Nhạc Phong Nhi có thế nào, nếu không phải vì nể mặt Nhạc Thiếu Sâm, hắn thật sự không muốn quan tâm.
Sau khi hai người rời đi, một mình Tô Mạt đóng cửa ở trong phòng, lẳng lặng ngồi không, không muốn làm gì cả.
Mấy người Lan Nhược trốn ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, Lưu Vân gõ cửa: "Tiểu thư, có muốn ăn gì hay uống nước hoa quả không?"
Tô Mạt nói: "Đã muộn rồi, không muốn ăn nữa."
Lan Nhược lại nói: "Tiểu thư, ánh trăng bên ngoài rất đẹp, không bằng ra ngoài ngắm trăng đi."
Qua một lúc, Tô Mạt lại nói: "Các ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một mình."
Lan Như lại nhịn không được nói: "Tiểu thư, em đã làm xong điểm tâm, chi bằng người ăn một chút được không."
Tô Mạt biết bọn họ lo lắng, sợ mình đau lòng, nàng miễn cưỡng cười nói: "Ta thật sự là có chuyện muốn suy nghĩ, tiện thể luyện công luôn."
Vừa nghe nàng muốn luyện công, mấy người kia lại càng thêm khẩn trương, Lưu Hỏa bật thốt lên: "Tiểu thư, tâm trạng không ổn định không nên luyện công."
Tránh để bị tẩu hỏa nhập ma, có biết bao nhiêu người vì tâm trạng không yên, khi luyện công mà trong lòng phiền muộn, dẫn đến thất bại trong gang tấc.
"Nàng ta tỉnh chưa?" Tô Mạt nghiêng người trên ghế dài cạnh cửa sổ, miễn cưỡng hỏi, cầm trong tay một hộp son, đó là Hồ Tú Hồng điều chế giúp nàng, bên trong là kịch độc không màu không mùi.
"Nửa tỉnh nửa mê, tỉnh dậy lại khóc, lại cầu xin, tỷ tỷ không nhìn được, lại khiến cho nàng ta ngủ tiếp."
Nghe Doãn Thiếu Đường nói về Tô Mạt như vậy, Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, thản nhiên nói: "Doãn Thiếu Đường, nghị luận sau lưng người khác là không tốt, huống hồ ngươi lại ở trước mặt ta nói Tô Mạt như vậy, nếu có lần thứ hai, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa."
Doãn Thiếu Đường vội vàng nhận sai, cười nói: "Xin lỗi, là ta bị hù dọa một chút. Tô cảm thấy với võ công của Tô tiểu thư, muốn né được bát canh cũng rất dễ dàng, mấu chốt là cô ấy cho rằng Nhạc cô nương là cố tình muốn hất bát nước canh qua, hơn nữa trong lòng có oán hận, tất nhiên sẽ phản kích, đúng không? Ta cũng nói thật, lúc ấy ta cũng không dùng chút sức nào, chẳng qua là nhường một chút, phản ứng của Nhạc cô nương cũng quá mạnh rồi."
Đây là gián tiếp chứng thật Nhạc Phong Nhi hất bát nước canh về phía Tô mạt, là cố tình, đây là giải thích cho Tô Mạt sao?
Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn hắn, bước chân không dừng lại, "Chuyện giữa ta và Mạt nhi, không cần bất kỳ người nào đứng ra giải thích, giữa chúng ta không có hiểu lầm."
Hắn đối với Tô Mạt, vĩnh viễn không bao giờ có oán trách, dù Nhạc Phong Nhi có thế nào, nếu không phải vì nể mặt Nhạc Thiếu Sâm, hắn thật sự không muốn quan tâm.
Sau khi hai người rời đi, một mình Tô Mạt đóng cửa ở trong phòng, lẳng lặng ngồi không, không muốn làm gì cả.
Mấy người Lan Nhược trốn ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, Lưu Vân gõ cửa: "Tiểu thư, có muốn ăn gì hay uống nước hoa quả không?"
Tô Mạt nói: "Đã muộn rồi, không muốn ăn nữa."
Lan Nhược lại nói: "Tiểu thư, ánh trăng bên ngoài rất đẹp, không bằng ra ngoài ngắm trăng đi."
Qua một lúc, Tô Mạt lại nói: "Các ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một mình."
Lan Như lại nhịn không được nói: "Tiểu thư, em đã làm xong điểm tâm, chi bằng người ăn một chút được không."
Tô Mạt biết bọn họ lo lắng, sợ mình đau lòng, nàng miễn cưỡng cười nói: "Ta thật sự là có chuyện muốn suy nghĩ, tiện thể luyện công luôn."
Vừa nghe nàng muốn luyện công, mấy người kia lại càng thêm khẩn trương, Lưu Hỏa bật thốt lên: "Tiểu thư, tâm trạng không ổn định không nên luyện công."
Tránh để bị tẩu hỏa nhập ma, có biết bao nhiêu người vì tâm trạng không yên, khi luyện công mà trong lòng phiền muộn, dẫn đến thất bại trong gang tấc.
"Nàng ta tỉnh chưa?" Tô Mạt nghiêng người trên ghế dài cạnh cửa sổ, miễn cưỡng hỏi, cầm trong tay một hộp son, đó là Hồ Tú Hồng điều chế giúp nàng, bên trong là kịch độc không màu không mùi.
"Nửa tỉnh nửa mê, tỉnh dậy lại khóc, lại cầu xin, tỷ tỷ không nhìn được, lại khiến cho nàng ta ngủ tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.