Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1903
Vệ Sơ Lãng
26/07/2016
Nếu Nhạc Phong Nhi là một gánh nặng, lại còn là tình địch, nếu kẻ địch đến, nàng ta bị liên
lụy, bị giết hoặc bị thương, vậy cũng không không có cách nào khác.
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn những lửa ma đang bay đến gần, thản nhiên nói: "Tạm thời không cần để ý tới nàng ta."
Những Bạch y nhân kia là kẻ địch của bọn họ, tự nhiên sẽ không đi công kích một Nhạc Phong Nhi đang hôn mê, phòng trường hợp bọn hắn có cạm bẫy gì đó.
Những Bạch y nhân đó cũng không phải là không kiêng dè bọn họ.
Tô Mạt chờ đến khi những lửa ma kia đến ngoài tường thành, liền kéo chiếc áo choàng duy nhất của mình xuống, lập tức đốt lửa, ném vào một đống củi trong viện.
Sau đó đem lò hương trong phòng mở ra cũng ném vào đống lửa.
Đến khi lửa bắt đầu cháy lớn nàng thả thêm một chút hỏa dược bên trong, cho nên lửa cháy vô cùng lớn, lại có gió thổi, ngọn lửa bốc lên cao.
Lức này những ma lửa đó liền dừng lại trên không chỗ tường viện, không tiến thêm bước nữa.
Tô Mạt lại mở hộp son của mình ra, dùng móng tay bắn một chút vào trong lửa, lập tức trong không khí phiêu đãng mùi hương hoa, bay khắp bốn phía, những ma lửa kia liền cách xa ra một chút.
"Tiểu thư, nhưng ma lửa đó đều là người cả." Lan Nhược tiến sát nàng.
Tô Mạt ừ một tiếng, "Đem son của các ngươi bắn về phía đám ma lửa đó."
Lan Nhược và Lưu Hỏa lập tức phụng mệnh mà đi, "xuy xuy" vài tiếng, son hóa thành những viên đạn nhỏ bắn ra ngoài, có trúng có trượt.
Những ma lửa bị đánh trúng đều hét thảm một tiếng, sau đó liền có tiếng vật rơi xuống đất.
"Hừ, Tô Mạt, ngươi tiếp đón khách như vậy sao? Chúng ta còn chưa ra tay, ngược lại ngươi lại ra tay trước chiếm lợi thế."
Giọng nói âm u kia vang lên lần thứ hai, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng không thoải mái, quá mức âm trầm, khiến cho người khác hoài nghi đó có phải là giọng nói của hắn hay không.
Tô Mạt lạnh lùng nói: "Không phải các ngươi đã sớm ra tay rồi sao?"
Nếu nàng không đốt lên đống lửa, không bắn đi thuốc bột, không phân biệt phát đi son độc, những ma lửa đó không phải đã sớm bay vào được rồi sao?
Bọn hắn cả người đều là độc, bay đến nơi sẽ vô cùng lợi hại, đủ khiến cho người khác luống cuống tay chân.
Giọng nói âm u kia cười: "Ngươi cùng Hoàng Phủ Cẩn muốn cắn chết chúng ta như vậy, thật sự là đáng ghét, hừ, vậy đêm nay sẽ tiêu diệt từng đám một, cho các ngươi có đến mà không có về, chết ở chỗ này!"
Ngày hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi!
Tô Mạt cảm thấy căng thẳng, đoán trước rằng Hoàng Phủ Cẩn khẳng định gặp được kẻ địch mạnh hơn chỗ mình rất nhiều, không biết hắn có ứng phó được hay không, mà Lưu Vân và Lan Như có kịp hội họp với hắn hay không.
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn những lửa ma đang bay đến gần, thản nhiên nói: "Tạm thời không cần để ý tới nàng ta."
Những Bạch y nhân kia là kẻ địch của bọn họ, tự nhiên sẽ không đi công kích một Nhạc Phong Nhi đang hôn mê, phòng trường hợp bọn hắn có cạm bẫy gì đó.
Những Bạch y nhân đó cũng không phải là không kiêng dè bọn họ.
Tô Mạt chờ đến khi những lửa ma kia đến ngoài tường thành, liền kéo chiếc áo choàng duy nhất của mình xuống, lập tức đốt lửa, ném vào một đống củi trong viện.
Sau đó đem lò hương trong phòng mở ra cũng ném vào đống lửa.
Đến khi lửa bắt đầu cháy lớn nàng thả thêm một chút hỏa dược bên trong, cho nên lửa cháy vô cùng lớn, lại có gió thổi, ngọn lửa bốc lên cao.
Lức này những ma lửa đó liền dừng lại trên không chỗ tường viện, không tiến thêm bước nữa.
Tô Mạt lại mở hộp son của mình ra, dùng móng tay bắn một chút vào trong lửa, lập tức trong không khí phiêu đãng mùi hương hoa, bay khắp bốn phía, những ma lửa kia liền cách xa ra một chút.
"Tiểu thư, nhưng ma lửa đó đều là người cả." Lan Nhược tiến sát nàng.
Tô Mạt ừ một tiếng, "Đem son của các ngươi bắn về phía đám ma lửa đó."
Lan Nhược và Lưu Hỏa lập tức phụng mệnh mà đi, "xuy xuy" vài tiếng, son hóa thành những viên đạn nhỏ bắn ra ngoài, có trúng có trượt.
Những ma lửa bị đánh trúng đều hét thảm một tiếng, sau đó liền có tiếng vật rơi xuống đất.
"Hừ, Tô Mạt, ngươi tiếp đón khách như vậy sao? Chúng ta còn chưa ra tay, ngược lại ngươi lại ra tay trước chiếm lợi thế."
Giọng nói âm u kia vang lên lần thứ hai, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng không thoải mái, quá mức âm trầm, khiến cho người khác hoài nghi đó có phải là giọng nói của hắn hay không.
Tô Mạt lạnh lùng nói: "Không phải các ngươi đã sớm ra tay rồi sao?"
Nếu nàng không đốt lên đống lửa, không bắn đi thuốc bột, không phân biệt phát đi son độc, những ma lửa đó không phải đã sớm bay vào được rồi sao?
Bọn hắn cả người đều là độc, bay đến nơi sẽ vô cùng lợi hại, đủ khiến cho người khác luống cuống tay chân.
Giọng nói âm u kia cười: "Ngươi cùng Hoàng Phủ Cẩn muốn cắn chết chúng ta như vậy, thật sự là đáng ghét, hừ, vậy đêm nay sẽ tiêu diệt từng đám một, cho các ngươi có đến mà không có về, chết ở chỗ này!"
Ngày hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi!
Tô Mạt cảm thấy căng thẳng, đoán trước rằng Hoàng Phủ Cẩn khẳng định gặp được kẻ địch mạnh hơn chỗ mình rất nhiều, không biết hắn có ứng phó được hay không, mà Lưu Vân và Lan Như có kịp hội họp với hắn hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.