Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1917
Vệ Sơ Lãng
07/08/2016
Cuối cùng cũng khiến
Hoàng Phủ Cẩn yên tâm, Tô Mạt không trúng độc, hơn nữa nội lực trong
người ngược lại có xu thế gia tăng, càng hoàn thiện hơn trước.
Đây là chỗ tốt của đóa sen vàng thần bí kia, người bình thường tu luyện nội lực, chỉ cần mỗi ngày luyện công không ngừng tĩnh tọa sẽ nâng cao được nội lực.
Mà Tô Mạt có đóa hoa kia cùng với thể chất của nàng vô cùng thích hợp với sen vàng, tĩnh tọa có thể việc ít công to, dù không tĩnh tọa, chỉ hô hấp bình thường, nội lực bình thường cũng sẽ tăng lên.
Tuy rằng chậm, nhưng qua một thời gian, sẽ có hiệu quả.
Hoàng Phủ Cẩn buông tay ra, tầm mắt lại nhìn qua tay trái của nàng, bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng, đưa tay muốn cầm tay nàng.
Tô Mạt vội vàng giấu đi, "Cẩn ca ca, chúng ta đến hỏi thăm Thẩm tam công tử đi."
Người này đúng lúc xuất hiện, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, nói không chừng là cũng cùng đường, chẳng qua là mọi người không chạm mặt nhau thôi.
Hắn cứu Doãn Thiếu Đường, mà Doãn Thiếu Đường đi cùng họ tới, chào hỏi là chuyện nên làm, thuận tiện thăm dò một phen.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không buông tha, nhất định phải xem tay nàng, "Mạt nhi, nàng bị thương?"
Tô Mạt mỉm cười, "Không có gì, chỉ là thương ngoài ra, không có độc, cũng không thương đến gân cốt, chỉ là bị thương ngoài da thôi."
Trong ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn đều là lo lắng, nàng không đành lòng, đành phải đưa tay ra.
Miệng vết thương đúng là không sâu, đã khép lại, nhưng mà có ba bốn đường như vậy.
May mắn không trúng độc.
"Có lẽ người kia bôi độc dược ở mũi kiếm, ở thân kiếm lại không có độc."
Nếu không nàng cũng sẽ trúng độc theo, lúc ấy quá nhanh, tay nàng nắm được vừa đúng gần chuôi kiếm.
Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn nàng, nàng biết hắn đang hỏi nàng sao lại bị thương.
Nàng cười cười, "Kẻ địch ý định cưỡng ép Nhạc Phong Nhi, đáng tiếc không thành công, định giết nàng ta, huynh có biết, kiếm thế quá nhanh..."
Nàng lấy tay bắt lấy, tất nhiên là bị thương.
Hoàng Phủ Cẩn quặn đau trong lòng, lại không thể nói gì, dù sao người tập võ, đánh nhau cùng người khác bị thương là chuyện không thể tránh được.
"Ta sẽ cho người đưa nàng ta đi." Hoàng Phủ Cẩn kiên quyết nói.
Tô Mạt lắc đầu, "Lúc này không thích hợp rời đi, kẻ địch biết chúng ta không thể để cho nàng ta chết, nếu bọn họ chỉ chằm chằm ngắm vào nàng ta, vậy thì chúng ta lại càng bận rộn hơn."
Thiên Diện Yêu Xà kia nói đúng, thậm chí còn nhìn ra được vấn đề khó khăn của nàng và Hoàng Phủ Cẩn đối với Nhạc Phong Nhi.
Không phải là Hoàng Phủ Cẩn có tình cảm với Nhạc Phong nhi, cũng không phải là sợ Nhạc Phong Nhi sẽ quyến rũ Hoàng Phủ Cẩn
Đây là chỗ tốt của đóa sen vàng thần bí kia, người bình thường tu luyện nội lực, chỉ cần mỗi ngày luyện công không ngừng tĩnh tọa sẽ nâng cao được nội lực.
Mà Tô Mạt có đóa hoa kia cùng với thể chất của nàng vô cùng thích hợp với sen vàng, tĩnh tọa có thể việc ít công to, dù không tĩnh tọa, chỉ hô hấp bình thường, nội lực bình thường cũng sẽ tăng lên.
Tuy rằng chậm, nhưng qua một thời gian, sẽ có hiệu quả.
Hoàng Phủ Cẩn buông tay ra, tầm mắt lại nhìn qua tay trái của nàng, bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng, đưa tay muốn cầm tay nàng.
Tô Mạt vội vàng giấu đi, "Cẩn ca ca, chúng ta đến hỏi thăm Thẩm tam công tử đi."
Người này đúng lúc xuất hiện, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, nói không chừng là cũng cùng đường, chẳng qua là mọi người không chạm mặt nhau thôi.
Hắn cứu Doãn Thiếu Đường, mà Doãn Thiếu Đường đi cùng họ tới, chào hỏi là chuyện nên làm, thuận tiện thăm dò một phen.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không buông tha, nhất định phải xem tay nàng, "Mạt nhi, nàng bị thương?"
Tô Mạt mỉm cười, "Không có gì, chỉ là thương ngoài ra, không có độc, cũng không thương đến gân cốt, chỉ là bị thương ngoài da thôi."
Trong ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn đều là lo lắng, nàng không đành lòng, đành phải đưa tay ra.
Miệng vết thương đúng là không sâu, đã khép lại, nhưng mà có ba bốn đường như vậy.
May mắn không trúng độc.
"Có lẽ người kia bôi độc dược ở mũi kiếm, ở thân kiếm lại không có độc."
Nếu không nàng cũng sẽ trúng độc theo, lúc ấy quá nhanh, tay nàng nắm được vừa đúng gần chuôi kiếm.
Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn nàng, nàng biết hắn đang hỏi nàng sao lại bị thương.
Nàng cười cười, "Kẻ địch ý định cưỡng ép Nhạc Phong Nhi, đáng tiếc không thành công, định giết nàng ta, huynh có biết, kiếm thế quá nhanh..."
Nàng lấy tay bắt lấy, tất nhiên là bị thương.
Hoàng Phủ Cẩn quặn đau trong lòng, lại không thể nói gì, dù sao người tập võ, đánh nhau cùng người khác bị thương là chuyện không thể tránh được.
"Ta sẽ cho người đưa nàng ta đi." Hoàng Phủ Cẩn kiên quyết nói.
Tô Mạt lắc đầu, "Lúc này không thích hợp rời đi, kẻ địch biết chúng ta không thể để cho nàng ta chết, nếu bọn họ chỉ chằm chằm ngắm vào nàng ta, vậy thì chúng ta lại càng bận rộn hơn."
Thiên Diện Yêu Xà kia nói đúng, thậm chí còn nhìn ra được vấn đề khó khăn của nàng và Hoàng Phủ Cẩn đối với Nhạc Phong Nhi.
Không phải là Hoàng Phủ Cẩn có tình cảm với Nhạc Phong nhi, cũng không phải là sợ Nhạc Phong Nhi sẽ quyến rũ Hoàng Phủ Cẩn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.