Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1920: chương 1920
Vệ Sơ Lãng
18/08/2016
Nàng ta cho rằng là Tô Mạt nhân cơ hội làm hại Nhạc Phong Nhi.
Hai nàng đi vào phòng Nhạc Phong Nhi, Lưu Hỏa đứng ở bên ngoài.
Có lẽ là do Nhạc Phong Nhi mà Lan Nhược bị bắt đi, Lưu Hỏa liền cho rằng nữ nhân này là sao chổi, nói không chừng kẻ địch có thể ẩn nấp ở chỗ nàng ta, không thể để Lan Như cũng bị thương.
Cho nên chỉ cần đến chỗ Nhạc Phong Nhi, hắn nhất định phải canh phòng ở cửa.
Thẩm Tinh Tinh liếc mắt nhìn Lưu Hỏa một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, “Nhạc cô nương, ta đến thăm cô đây.”
Nhạc Phong Nhi vẫn đang ngồi ngẩn người rơi lệ, nghe thấy tiếng liền a lên một tiếng, vội vàng lấy khăn che mặt lại, giọng run run nói: “Thẩm, Thẩm tiểu thư, xin dừng bước, đừng qua đây. Đừng để, đừng để bẩn mắt người.”
Thẩm Tinh Tinh chỉ biết là Nhạc Phong Nhi bị thương, cũng không biết là bị thương ra sao, nàng ta không nhịn được lòng hiếu kỳ, nhất định phải cùng tam ca tới xem.
Nàng ta nhanh chóng đi vào, kéo khăn che mắt của Nhạc Phong Nhi xuống, tầm mắt rơi vào khuôn mặt bị bỏng của nàng ta, gương mặt vốn xinh đẹp, giờ lại đỏ bừng nổi bọt nước, thật sự là vô cùng thê thảm.
Nàng ta thiếu chút nữa nôn ra, mạnh mẽ nhịn xuống, vội vàng trả khăn lại.
“Tại sao lại thành ra thế này? Tô Mạt thật sự quá đáng!” Thẩm Tinh Tinh quay lại trừng mắt nhìn Lan Như.
Nhạc Phong Nhi chỉ khóc mãi, Thẩm Tinh Tinh lại hỏi sao thành như vậy.
Nhạc Phong Nhi bày ra bộ dạng không dám nói, Thẩm Tinh Tinh thở phì phò nói với Lan Như: “Ngươi đi ra ngoài.”
Lan Như liếc nàng nhìn Nhạc Phong Nhi một cái, biết chắc nàng ta lại định bôi nhọ thanh danh của tiểu thư, nói tiểu thư hại nàng ta, dù sao Thẩm Tinh Tinh vẫn luôn cho rằng như vậy, cũng chẳng muốn nói lý nữa.
Lan Như xoay người đi ra ngoài, vừa ra liền nghe thấy Nhạc Phong Nhi khóc lớn.
Đến khi không còn thấy bóng dáng của Lan Như nữa, Nhạc Phong Nhi mới nức nở mà nói: “Thẩm tiểu thư, Phong Nhi, Phong Nhi số khổ, tạ ơn tiểu thư đã tới thăm.”
Thẩm Tinh Tinh tức giận nói: “Mặt ngươi bị làm sao vậy?”
Nếu là bị thương khi bị nổ, tuyệt đối sẽ không như thế này, vừa nhìn là biết bị bỏng.
Nhạc Phong Nhi ôm mặt, nước mắt chảy từ kẽ tay xuống, “Đều là do tôi không tốt, Thẩm tiểu thư không nên hỏi nữa.”
Tính tình của Thẩm Tinh Tinh sao có thể nhịn được, nhất định bắt Nhạc Phong Nhi phải nói, nói muốn thay nàng ta đòi công đạo.
Nhạc Phong Nhi cũng không có cách nào khác, đành phải kể ra.
Sau đó nàng ta nức nở nói: “Tôi cũng không ngờ Doãn công tử sẽ đoạt lấy.”
Thẩm Tinh Tinh tức giận: “Ngươi có lòng tốt đưa canh cho nàng ta, nàng ta không cảm kích thì ngươi đừng để ý tới nàng ta là được rồi.”
Hai nàng đi vào phòng Nhạc Phong Nhi, Lưu Hỏa đứng ở bên ngoài.
Có lẽ là do Nhạc Phong Nhi mà Lan Nhược bị bắt đi, Lưu Hỏa liền cho rằng nữ nhân này là sao chổi, nói không chừng kẻ địch có thể ẩn nấp ở chỗ nàng ta, không thể để Lan Như cũng bị thương.
Cho nên chỉ cần đến chỗ Nhạc Phong Nhi, hắn nhất định phải canh phòng ở cửa.
Thẩm Tinh Tinh liếc mắt nhìn Lưu Hỏa một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, “Nhạc cô nương, ta đến thăm cô đây.”
Nhạc Phong Nhi vẫn đang ngồi ngẩn người rơi lệ, nghe thấy tiếng liền a lên một tiếng, vội vàng lấy khăn che mặt lại, giọng run run nói: “Thẩm, Thẩm tiểu thư, xin dừng bước, đừng qua đây. Đừng để, đừng để bẩn mắt người.”
Thẩm Tinh Tinh chỉ biết là Nhạc Phong Nhi bị thương, cũng không biết là bị thương ra sao, nàng ta không nhịn được lòng hiếu kỳ, nhất định phải cùng tam ca tới xem.
Nàng ta nhanh chóng đi vào, kéo khăn che mắt của Nhạc Phong Nhi xuống, tầm mắt rơi vào khuôn mặt bị bỏng của nàng ta, gương mặt vốn xinh đẹp, giờ lại đỏ bừng nổi bọt nước, thật sự là vô cùng thê thảm.
Nàng ta thiếu chút nữa nôn ra, mạnh mẽ nhịn xuống, vội vàng trả khăn lại.
“Tại sao lại thành ra thế này? Tô Mạt thật sự quá đáng!” Thẩm Tinh Tinh quay lại trừng mắt nhìn Lan Như.
Nhạc Phong Nhi chỉ khóc mãi, Thẩm Tinh Tinh lại hỏi sao thành như vậy.
Nhạc Phong Nhi bày ra bộ dạng không dám nói, Thẩm Tinh Tinh thở phì phò nói với Lan Như: “Ngươi đi ra ngoài.”
Lan Như liếc nàng nhìn Nhạc Phong Nhi một cái, biết chắc nàng ta lại định bôi nhọ thanh danh của tiểu thư, nói tiểu thư hại nàng ta, dù sao Thẩm Tinh Tinh vẫn luôn cho rằng như vậy, cũng chẳng muốn nói lý nữa.
Lan Như xoay người đi ra ngoài, vừa ra liền nghe thấy Nhạc Phong Nhi khóc lớn.
Đến khi không còn thấy bóng dáng của Lan Như nữa, Nhạc Phong Nhi mới nức nở mà nói: “Thẩm tiểu thư, Phong Nhi, Phong Nhi số khổ, tạ ơn tiểu thư đã tới thăm.”
Thẩm Tinh Tinh tức giận nói: “Mặt ngươi bị làm sao vậy?”
Nếu là bị thương khi bị nổ, tuyệt đối sẽ không như thế này, vừa nhìn là biết bị bỏng.
Nhạc Phong Nhi ôm mặt, nước mắt chảy từ kẽ tay xuống, “Đều là do tôi không tốt, Thẩm tiểu thư không nên hỏi nữa.”
Tính tình của Thẩm Tinh Tinh sao có thể nhịn được, nhất định bắt Nhạc Phong Nhi phải nói, nói muốn thay nàng ta đòi công đạo.
Nhạc Phong Nhi cũng không có cách nào khác, đành phải kể ra.
Sau đó nàng ta nức nở nói: “Tôi cũng không ngờ Doãn công tử sẽ đoạt lấy.”
Thẩm Tinh Tinh tức giận: “Ngươi có lòng tốt đưa canh cho nàng ta, nàng ta không cảm kích thì ngươi đừng để ý tới nàng ta là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.