Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1931: chương 1931
Vệ Sơ Lãng
18/08/2016
Người một lần chết luôn thì thôi, nhưng nếu không chết hẳn, trải qua
thống khổ, sau đó sống lại, mặc kệ là có cán chuôi lớn nằm trong tay
người khác, cũng không có dũng khí để chết đi.
Nếu không cũng không có những phạm nhân bị lưu đày vài ngàn dặm, trải qua cuộc sống không phải là người, heo chó cũng không bằng, lại vẫn có thể vùng vẫy sống sót.
Muốn chết, cũng cần có dũng khí rất lớn.
Đêm khuya, trong phòng của Tô Mạt vẫn để một ngọn đèn dầu, mấy người họ ở dưới ánh nến nhỏ giọng nói chuyện.
Hoàng Phủ Cẩn gõ nhẹ phía đông bắc mặt bàn, nhắc nhở bọn họ có người trốn ở đó.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Khoảng cách này, hắn cũng không nghe được chúng ta nói chuyện, trốn ở đó làm cái gì?”
Bỗng dưng, chân mày Hoàng Phủ Cẩn nhíu lại, phi thân ra ngoài, lúc này trong phòng vang lên tiếng hô, giống như muốn cảnh báo gì đó, lại bị người ngăn lại.
Mà Hoàng Phủ Cẩn cũng đi vào phòng, dùng một cành cây nhấc một con rắn màu đen, đã bị hắn đánh choáng, ném lên bàn.
Lan Như kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bọn họ muốn dùng rắn để nghe trộm chúng ta nói chuyện?”
Tô Mạt vừa nhìn thấy con rắn này, liền nhận ra đó là rắn do Thiên Diện Yêu Xà nuôi, đã tấn công nàng.
Lập tức nàng có một chủ ý vô cùng tốt, bảo mọi người tiến gần đến, nàng khoa chân múa tay một hồi, chuẩn bị một chút.
Lưu Hỏa có phần nghi ngờ, “Tiểu thư, thật sự có được không?”
Tô Mạt cười cười, “Được chứ, tạm thời thử một lần, dù sao hiện giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.”
May mắn những Bạch y nhân đó chỉ tiến hành tẩy não những đệ tử, bị bắt liền muốn tự sát, nhưng không tẩy não được lũ rắn, khiến chúng nó bị bắt cũng tự sát.
Nhưng người của nàng không có ai có thể điều khiển rắn giống như Bạch y nhân, lùi để tiến, tiếp theo nàng chỉ có thể dùng dược hơn nữa hiệu quả thấp nhất.
Nàng bảo Lan Như lấy hòm thuốc ra, đem năm sáu loại thuốc bột chế vào với nhau, sau đó đổ vào mồm con rắn kia.
Không lâu sau, con rắn đó liền tỉnh dậy, nhìn thấy còn có chút mơ hồ, giống như say rượu, nó quơ quơ đầu, nhìn đông nhìn tây.
Phút chốc lại ngã xuống đất, Tô Mạt lại bảo Lan Như bón dược tiếp cho nó, nó lại nhanh chóng tỉnh lại, lập tức nhảy lên, sinh long hoạt hổ, ai cũng không tấn công, xoay người trườn ra ngoài.
Tô Mạt lập tức lấy mấy hộp son tới, đây là loại dược Hồ Tú Hồng dựa trên yêu cầu của nàng mà nghiên cứu chế tạo, bọn họ phân nhau bôi dưới mũi, lập tức ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Nếu không cũng không có những phạm nhân bị lưu đày vài ngàn dặm, trải qua cuộc sống không phải là người, heo chó cũng không bằng, lại vẫn có thể vùng vẫy sống sót.
Muốn chết, cũng cần có dũng khí rất lớn.
Đêm khuya, trong phòng của Tô Mạt vẫn để một ngọn đèn dầu, mấy người họ ở dưới ánh nến nhỏ giọng nói chuyện.
Hoàng Phủ Cẩn gõ nhẹ phía đông bắc mặt bàn, nhắc nhở bọn họ có người trốn ở đó.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Khoảng cách này, hắn cũng không nghe được chúng ta nói chuyện, trốn ở đó làm cái gì?”
Bỗng dưng, chân mày Hoàng Phủ Cẩn nhíu lại, phi thân ra ngoài, lúc này trong phòng vang lên tiếng hô, giống như muốn cảnh báo gì đó, lại bị người ngăn lại.
Mà Hoàng Phủ Cẩn cũng đi vào phòng, dùng một cành cây nhấc một con rắn màu đen, đã bị hắn đánh choáng, ném lên bàn.
Lan Như kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bọn họ muốn dùng rắn để nghe trộm chúng ta nói chuyện?”
Tô Mạt vừa nhìn thấy con rắn này, liền nhận ra đó là rắn do Thiên Diện Yêu Xà nuôi, đã tấn công nàng.
Lập tức nàng có một chủ ý vô cùng tốt, bảo mọi người tiến gần đến, nàng khoa chân múa tay một hồi, chuẩn bị một chút.
Lưu Hỏa có phần nghi ngờ, “Tiểu thư, thật sự có được không?”
Tô Mạt cười cười, “Được chứ, tạm thời thử một lần, dù sao hiện giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.”
May mắn những Bạch y nhân đó chỉ tiến hành tẩy não những đệ tử, bị bắt liền muốn tự sát, nhưng không tẩy não được lũ rắn, khiến chúng nó bị bắt cũng tự sát.
Nhưng người của nàng không có ai có thể điều khiển rắn giống như Bạch y nhân, lùi để tiến, tiếp theo nàng chỉ có thể dùng dược hơn nữa hiệu quả thấp nhất.
Nàng bảo Lan Như lấy hòm thuốc ra, đem năm sáu loại thuốc bột chế vào với nhau, sau đó đổ vào mồm con rắn kia.
Không lâu sau, con rắn đó liền tỉnh dậy, nhìn thấy còn có chút mơ hồ, giống như say rượu, nó quơ quơ đầu, nhìn đông nhìn tây.
Phút chốc lại ngã xuống đất, Tô Mạt lại bảo Lan Như bón dược tiếp cho nó, nó lại nhanh chóng tỉnh lại, lập tức nhảy lên, sinh long hoạt hổ, ai cũng không tấn công, xoay người trườn ra ngoài.
Tô Mạt lập tức lấy mấy hộp son tới, đây là loại dược Hồ Tú Hồng dựa trên yêu cầu của nàng mà nghiên cứu chế tạo, bọn họ phân nhau bôi dưới mũi, lập tức ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.