Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1965
Vệ Sơ Lãng
12/09/2016
”Muội sẽ cùng A Lý đến hang rắn.”
Hoàng Phủ Cẩn lại không đồng ý, hắn không muốn Tô Mạt mạo hiểm, lại nói chỗ ghê tởm như hang rắn, nàng là một nữ hài tử, cho dù là người đi cùng, hắn không có bên cạnh thì cũng không được.
Tô Mạt cười với hắn, “Chẳng lẽ Cẩn ca ca không tin ta sao?”
Nàng nói với hắn rằng mình phải mạnh lên, mà không phải cả đời đều cần hắn hắn bảo hộ.
Nàng muốn kề vai sát cánh với hắn, cùng nghênh đón mưa gió, mà không phải là làm chim nhỏ nép vào cánh của hắn.
Nhìn bộ dạng do dự của Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt cười nói: “Cứ như vậy đi. Để Nhạc Phong Nhi đến chỗ Thẩm tiểu thư ở tạm hai ngày đi.”
Nàng không có ý định để Lan Như ở lại chăm sóc cho Nhạc Phong Nhi.
“Việc này không thể chậm trễ, chúng ta lập tức hành động, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Hắc Xà tất nhiên không thể nghĩ đến, bọn họ lại nhanh chóng phản công như vậy.
Nếu bỏ qua lần này, nàng thật sự có phần lo lắng, Hắc Xà thì dễ nói, những con rắn của hắn quả thật là một tai họa ngầm không nhỏ, dù không giết được Hắc Xà, nhưng hang rắn nhất định phải loại bỏ.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng kiên trì, hơn nữa thấy vẻ mặt tự tin của nàng, do dự một chút, rồi cũng đồng ý.
Hắn dặn dò Lưu Vân, “Ngươi cũng đi theo tiểu thư, đừng để cho nàng mạo hiểm.”
Tô Mạt quả thật bó tay, đâu có ai lại dặn dò như vậy trước mặt nàng, hắn quá coi thường nàng rồi mà.
Nàng đưa mắt nhìn Lan Như, “Chúng ta đi chuẩn bị, sau đó đánh thức Nhạc Phong Nhi, đưa nàng ta đến chỗ Thẩm Tam.”
Lan Như lập tức đi chuẩn bị, Tô Mạt chuẩn bị những đồ cần thiết cất vào túi da, sau đó phân phát cho mọi người.
Nàng nói với A Lý, “A Lý, dẫn người phân thành hai đội, đưa một đội cho thiếu gia.”
Hoàng Phủ Cẩn cũng không cự tuyệt, hắn lo lắng cho nàng, nàng sao lại không lo lắng cho hắn chứ, tuy rằng hắn cảm thấy không cần, mang theo Lưu Hỏa là đủ rồi, chẳng qua là nếu nàng lo lắng, mang thêm vài người cũng được.
Lan Như đi tìm Nhạc Phong Nhi, nàng ta căn bản không ngủ được, lập tức tìm tới đây, “Vương gia, ta, ta đi cùng với người.”
Nàng vừa nói xong, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, vị Nhạc cô nương này tới cùng là có biết cái gì gọi là nguy hiểm hay không?
Nhạc Phong Nhi bày ra vẻ mặt quan tâm nhìn Hoàng Phủ Cẩn, không dễ gì hắn và Tô Mạt không hành động cùng nhau, mình nhất định phải đi cùng hắn, “Vương gia, tuy rằng Phong Nhi vô năng, nhưng cũng có thể chiếu cố cho Vương gia, ta sẽ tận tâm tận lực.”
Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy đau đầu, có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi tạm thời đến chỗ Thẩm tiểu thư ở mấy ngày đi, chúng ta sẽ nhanh chóng quay lại.”
Hoàng Phủ Cẩn lại không đồng ý, hắn không muốn Tô Mạt mạo hiểm, lại nói chỗ ghê tởm như hang rắn, nàng là một nữ hài tử, cho dù là người đi cùng, hắn không có bên cạnh thì cũng không được.
Tô Mạt cười với hắn, “Chẳng lẽ Cẩn ca ca không tin ta sao?”
Nàng nói với hắn rằng mình phải mạnh lên, mà không phải cả đời đều cần hắn hắn bảo hộ.
Nàng muốn kề vai sát cánh với hắn, cùng nghênh đón mưa gió, mà không phải là làm chim nhỏ nép vào cánh của hắn.
Nhìn bộ dạng do dự của Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt cười nói: “Cứ như vậy đi. Để Nhạc Phong Nhi đến chỗ Thẩm tiểu thư ở tạm hai ngày đi.”
Nàng không có ý định để Lan Như ở lại chăm sóc cho Nhạc Phong Nhi.
“Việc này không thể chậm trễ, chúng ta lập tức hành động, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Hắc Xà tất nhiên không thể nghĩ đến, bọn họ lại nhanh chóng phản công như vậy.
Nếu bỏ qua lần này, nàng thật sự có phần lo lắng, Hắc Xà thì dễ nói, những con rắn của hắn quả thật là một tai họa ngầm không nhỏ, dù không giết được Hắc Xà, nhưng hang rắn nhất định phải loại bỏ.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng kiên trì, hơn nữa thấy vẻ mặt tự tin của nàng, do dự một chút, rồi cũng đồng ý.
Hắn dặn dò Lưu Vân, “Ngươi cũng đi theo tiểu thư, đừng để cho nàng mạo hiểm.”
Tô Mạt quả thật bó tay, đâu có ai lại dặn dò như vậy trước mặt nàng, hắn quá coi thường nàng rồi mà.
Nàng đưa mắt nhìn Lan Như, “Chúng ta đi chuẩn bị, sau đó đánh thức Nhạc Phong Nhi, đưa nàng ta đến chỗ Thẩm Tam.”
Lan Như lập tức đi chuẩn bị, Tô Mạt chuẩn bị những đồ cần thiết cất vào túi da, sau đó phân phát cho mọi người.
Nàng nói với A Lý, “A Lý, dẫn người phân thành hai đội, đưa một đội cho thiếu gia.”
Hoàng Phủ Cẩn cũng không cự tuyệt, hắn lo lắng cho nàng, nàng sao lại không lo lắng cho hắn chứ, tuy rằng hắn cảm thấy không cần, mang theo Lưu Hỏa là đủ rồi, chẳng qua là nếu nàng lo lắng, mang thêm vài người cũng được.
Lan Như đi tìm Nhạc Phong Nhi, nàng ta căn bản không ngủ được, lập tức tìm tới đây, “Vương gia, ta, ta đi cùng với người.”
Nàng vừa nói xong, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, vị Nhạc cô nương này tới cùng là có biết cái gì gọi là nguy hiểm hay không?
Nhạc Phong Nhi bày ra vẻ mặt quan tâm nhìn Hoàng Phủ Cẩn, không dễ gì hắn và Tô Mạt không hành động cùng nhau, mình nhất định phải đi cùng hắn, “Vương gia, tuy rằng Phong Nhi vô năng, nhưng cũng có thể chiếu cố cho Vương gia, ta sẽ tận tâm tận lực.”
Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy đau đầu, có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi tạm thời đến chỗ Thẩm tiểu thư ở mấy ngày đi, chúng ta sẽ nhanh chóng quay lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.