Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 1 - Chương 615: Dám chiếm tiện nghi của nàng 01
Vệ Sơ Lãng
25/10/2014
Nàng nhìn đại tiểu thư một cái, quá năm, đại tiểu thư 15 tuổi rồi, cũng nên đàm hôn luận gả ( bàn đến chuyện gả chồng) rồi.
Nàng vài lần tỏ ý cùng lão phu nhân, nhưng lão phu nhân luôn chuyển hướng đề tài câu chuyện.
Hơn nữa đại thiếu gia cũng 17, nên lưu ý chuyện đính hôn, chờ thêm tới 20, cũng nên sớm thành thân một chút.
Nhưng lão phu nhân ngược lại một chút cũng không vội vã.
Vương phu nhân trong lúc nhất thời đoán không ra tâm tư của bà, chỉ đành cáo lui.
Nhị Tiểu Thư đi đến bên người Tô Mạt, "Muội muội, ngươi hiện thời đã tốt, tâm tỷ tỷ có thể bớt lo rồi. Hơn nửa năm này, tỷ tỷ mỗi ngày ăn chay niệm Phật. Chỉ ngóng trông ngươi mau chóng khỏi bệnh, bằng không ta. . . . . . Thật sự là có lỗi rồi."
Tô Mạt hơi hơi cười nhìn nàng một cái, "Nhị tỷ, ngươi tuổi còn nhỏ, không cần luôn ăn chay niệm Phật. Như vậy không tốt."
Nhị Tiểu Thư cười cười, "Muội muội, muội khỏe rồi, sẽ không sao."
Tô Mạt đáp trả bằng nụ cười.
Đối với nàng mà nói, kỳ thực Tô gia ngoại trừ Vương phu nhân ra, nàng không có địch nhân.
Hơn nữa tính cả Vương phu nhân, cũng căn bản không chịu nổi một kích.
Nàng đã nghĩ thông rồi, vì phụ thân cùng đại tỷ, nàng có thể tạm thời không so đo với bọn họ.
Dù sao bọn họ cũng là người một nhà.
Hiện thời việc nàng cần phải làm rất nhiều, đều rất trọng yếu, cũng thật hung hiểm.
Nàng phải từng bước một lên kế hoạch cho tốt, không thể để chuyện vô dụng làm phân tâm.
Mới vừa rồi nội thị trong cung đến truyền lời, bộ dáng xem ra rất gấp gáp, hơn nữa còn đem Hoàng Phủ Cẩn cũng triệu đi.
Tô Mạt có trực giác, không có đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, mụ mụ báo lại, "Lão phu nhân, phu nhân, Mai Lâm công tử của Đại Cữu lão gia và Phượng Lâm công tử của Nhị cữu lão gia đã đến rồi."
Vương phu nhân vui vẻ, vội đứng dậy nói: "Mau mời tới dập đầu với lão phu nhân."
Tô Mạt nắm tay tỷ tỷ, muốn về trước phòng mình trước.
Nàng nghe nói cái tên Vương Mai Lâm kia tuổi xấp xỉ bằng đại ca, nhưng là không học vấn không nghề nghiệp, bị nuông chiều không ra bộ dáng gì.
Nàng không miễn cưỡng tiếp loại người này.
Vương Phượng Lâm lại thật có khả năng, rất có chí khí, nói là muốn đi theo con đường khoa cử làm quan, bản thân mười ba tuổi đậu tú tài, năm nay mùa thu lại thi đậu cử nhân.
Năm sau muốn tham gia thi hội, nếu đậu có thể trực tiếp tham gia thi đình, đó là môn sinh của thiên tử.
Vương phu nhân thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư muốn rời đi, nét mặt trầm xuống, "Thân thích đến đây, gặp mặt rồi hãy lui xuống."
Đại tiểu thư đành phải lôi kéo Tô Mạt đứng lại.
Nàng vài lần tỏ ý cùng lão phu nhân, nhưng lão phu nhân luôn chuyển hướng đề tài câu chuyện.
Hơn nữa đại thiếu gia cũng 17, nên lưu ý chuyện đính hôn, chờ thêm tới 20, cũng nên sớm thành thân một chút.
Nhưng lão phu nhân ngược lại một chút cũng không vội vã.
Vương phu nhân trong lúc nhất thời đoán không ra tâm tư của bà, chỉ đành cáo lui.
Nhị Tiểu Thư đi đến bên người Tô Mạt, "Muội muội, ngươi hiện thời đã tốt, tâm tỷ tỷ có thể bớt lo rồi. Hơn nửa năm này, tỷ tỷ mỗi ngày ăn chay niệm Phật. Chỉ ngóng trông ngươi mau chóng khỏi bệnh, bằng không ta. . . . . . Thật sự là có lỗi rồi."
Tô Mạt hơi hơi cười nhìn nàng một cái, "Nhị tỷ, ngươi tuổi còn nhỏ, không cần luôn ăn chay niệm Phật. Như vậy không tốt."
Nhị Tiểu Thư cười cười, "Muội muội, muội khỏe rồi, sẽ không sao."
Tô Mạt đáp trả bằng nụ cười.
Đối với nàng mà nói, kỳ thực Tô gia ngoại trừ Vương phu nhân ra, nàng không có địch nhân.
Hơn nữa tính cả Vương phu nhân, cũng căn bản không chịu nổi một kích.
Nàng đã nghĩ thông rồi, vì phụ thân cùng đại tỷ, nàng có thể tạm thời không so đo với bọn họ.
Dù sao bọn họ cũng là người một nhà.
Hiện thời việc nàng cần phải làm rất nhiều, đều rất trọng yếu, cũng thật hung hiểm.
Nàng phải từng bước một lên kế hoạch cho tốt, không thể để chuyện vô dụng làm phân tâm.
Mới vừa rồi nội thị trong cung đến truyền lời, bộ dáng xem ra rất gấp gáp, hơn nữa còn đem Hoàng Phủ Cẩn cũng triệu đi.
Tô Mạt có trực giác, không có đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, mụ mụ báo lại, "Lão phu nhân, phu nhân, Mai Lâm công tử của Đại Cữu lão gia và Phượng Lâm công tử của Nhị cữu lão gia đã đến rồi."
Vương phu nhân vui vẻ, vội đứng dậy nói: "Mau mời tới dập đầu với lão phu nhân."
Tô Mạt nắm tay tỷ tỷ, muốn về trước phòng mình trước.
Nàng nghe nói cái tên Vương Mai Lâm kia tuổi xấp xỉ bằng đại ca, nhưng là không học vấn không nghề nghiệp, bị nuông chiều không ra bộ dáng gì.
Nàng không miễn cưỡng tiếp loại người này.
Vương Phượng Lâm lại thật có khả năng, rất có chí khí, nói là muốn đi theo con đường khoa cử làm quan, bản thân mười ba tuổi đậu tú tài, năm nay mùa thu lại thi đậu cử nhân.
Năm sau muốn tham gia thi hội, nếu đậu có thể trực tiếp tham gia thi đình, đó là môn sinh của thiên tử.
Vương phu nhân thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư muốn rời đi, nét mặt trầm xuống, "Thân thích đến đây, gặp mặt rồi hãy lui xuống."
Đại tiểu thư đành phải lôi kéo Tô Mạt đứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.