Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 1 - Chương 646: Dám mơ tưởng người của hắn, chán sống !08
Vệ Sơ Lãng
25/10/2014
Hơn nữa hắn là nhi tử của Tô quốc Công.
Lại là chưởng quầy Hương lâu ca ca của Tô Mạt.
Người ta tự nhiên cho rằng hắn là có đầu óc kinh doanh.
Hơn nữa, công việc này cùng việc kinh thương thực tế cũng không quan hệ gì nhiều.
Chỉ là đi quản lý những người thương nhân.
Dù sao Đại Chu bây giờ còn là ức thương ( biềm chế thương nghiệp), tuy rằng chính sách của chính phủ phóng khoáng, đối với thương nhân lại khống chế nghiêm khắc.
Cho nên chức vụ này cũng được coi là chức vụ tốt.
Tô Việt cũng nghĩ vậy, đảm nhận chức vụ này, đối với việc làm ăn của Hương lâu cùng Hoa Phố cũng giúp ích được rất lớn.
Nếu Tô Mạt tín nhiệm hắn, hắn đương nhiên muốn đem hết toàn lực ra để làm việc.
Đang muốn đi tìm nàng, kết quả bị nàng đụng cho ngã.
Mấy năm qua, ở Tô gia, Tô Mạt cũng không phải không có thân tình.
Đại tỷ tỷ là tri kỷ của nàng, chính là bạn gái trong khuê phòng.
Nhị ca nãh nhặn điềm đạm, chính là đại ca ca tri âm.
Bộ dạng suất, tính tình tốt, lại thận trọng kĩ tính, biết săn sóc người khác.
Cho nàng rất nhiều ấm áp.
Cho nên thấy nhị ca bị chính mình đụng thành như vậy, nàng thật cảm thấy tự trách áy náy.
Vì sao không thể khống chế lực đạo của chính mình chứ?
Phải luyện tập hơn nữa mới được.
“Nhị ca, ngươi từ bên kia đến, là muốn tìm ta sao?”
Tô Mạt đỡ hắn dậy, hơi hơi ngửa đầu cười, một đôi mắt to đen bóng, vụt sáng nhìn hắn.
Làm hắn đau, tặng cho nụ cười ngọt ngào coi như bồi thường đi!
Hắn thấy bộ đáng nàng đáng yêu ngây thơ, cảm thấy như nhũn ra, nâng tay lên nhéo nhéo khuôn mặt nàng,“Đều mười hai tuổi rồi. Còn giống như đứa nhỏ.”
Tô Mạt hì hì cười, ôm cánh tay hắn,“Đứng trước nhị ca, muội muội vĩnh viễn đều không thể lớn lên được.”
Gặp Tô Mạt nhếch khóe miệng hút một ngụm khí, vội hỏi:“Nhị ca, nhanh đi tới phòng ta, để bôi chút thuốc cho huynh. Khẳng định bị bầm tím rồi .”
Tô Việt vội hỏi:“Ta vẫn nên trở về phòng mình bôi thuốc, khuê phòng nữ hài tử các ngươi, ta sao có thể cởi áo.”
Tô Mạt liền chu miệng, hờn dỗi hắn,“Nhiều quy củ. Ngươi là ca ca ta sợ cái gì. Lại nói nữa, Tĩnh thiếu gia có ở đó mà.”
Tô Việt thế mới theo nàng đi.
Kết quả còn chưa tới sân, liền tâhys Hoàng Oanh đang ở ngoài cửa viện hết nhìn đông tới nhìn tây.
Thấy hai người họ đi tới, Hoàng Oanh vội đến nghênh đón, hành lễ xong, vội hỏi:“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia......”
Tô Việt cùng Tô Mạt quan hệ rất tốt, bọn nha đầu đều biết.
Lại là chưởng quầy Hương lâu ca ca của Tô Mạt.
Người ta tự nhiên cho rằng hắn là có đầu óc kinh doanh.
Hơn nữa, công việc này cùng việc kinh thương thực tế cũng không quan hệ gì nhiều.
Chỉ là đi quản lý những người thương nhân.
Dù sao Đại Chu bây giờ còn là ức thương ( biềm chế thương nghiệp), tuy rằng chính sách của chính phủ phóng khoáng, đối với thương nhân lại khống chế nghiêm khắc.
Cho nên chức vụ này cũng được coi là chức vụ tốt.
Tô Việt cũng nghĩ vậy, đảm nhận chức vụ này, đối với việc làm ăn của Hương lâu cùng Hoa Phố cũng giúp ích được rất lớn.
Nếu Tô Mạt tín nhiệm hắn, hắn đương nhiên muốn đem hết toàn lực ra để làm việc.
Đang muốn đi tìm nàng, kết quả bị nàng đụng cho ngã.
Mấy năm qua, ở Tô gia, Tô Mạt cũng không phải không có thân tình.
Đại tỷ tỷ là tri kỷ của nàng, chính là bạn gái trong khuê phòng.
Nhị ca nãh nhặn điềm đạm, chính là đại ca ca tri âm.
Bộ dạng suất, tính tình tốt, lại thận trọng kĩ tính, biết săn sóc người khác.
Cho nàng rất nhiều ấm áp.
Cho nên thấy nhị ca bị chính mình đụng thành như vậy, nàng thật cảm thấy tự trách áy náy.
Vì sao không thể khống chế lực đạo của chính mình chứ?
Phải luyện tập hơn nữa mới được.
“Nhị ca, ngươi từ bên kia đến, là muốn tìm ta sao?”
Tô Mạt đỡ hắn dậy, hơi hơi ngửa đầu cười, một đôi mắt to đen bóng, vụt sáng nhìn hắn.
Làm hắn đau, tặng cho nụ cười ngọt ngào coi như bồi thường đi!
Hắn thấy bộ đáng nàng đáng yêu ngây thơ, cảm thấy như nhũn ra, nâng tay lên nhéo nhéo khuôn mặt nàng,“Đều mười hai tuổi rồi. Còn giống như đứa nhỏ.”
Tô Mạt hì hì cười, ôm cánh tay hắn,“Đứng trước nhị ca, muội muội vĩnh viễn đều không thể lớn lên được.”
Gặp Tô Mạt nhếch khóe miệng hút một ngụm khí, vội hỏi:“Nhị ca, nhanh đi tới phòng ta, để bôi chút thuốc cho huynh. Khẳng định bị bầm tím rồi .”
Tô Việt vội hỏi:“Ta vẫn nên trở về phòng mình bôi thuốc, khuê phòng nữ hài tử các ngươi, ta sao có thể cởi áo.”
Tô Mạt liền chu miệng, hờn dỗi hắn,“Nhiều quy củ. Ngươi là ca ca ta sợ cái gì. Lại nói nữa, Tĩnh thiếu gia có ở đó mà.”
Tô Việt thế mới theo nàng đi.
Kết quả còn chưa tới sân, liền tâhys Hoàng Oanh đang ở ngoài cửa viện hết nhìn đông tới nhìn tây.
Thấy hai người họ đi tới, Hoàng Oanh vội đến nghênh đón, hành lễ xong, vội hỏi:“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia......”
Tô Việt cùng Tô Mạt quan hệ rất tốt, bọn nha đầu đều biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.