Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 1 - Chương 361: Đấu với nàng nhớ mang theo não 02
Vệ Sơ Lãng
24/10/2014
Nàng nhất định phải tự mình bảo vệ bản thân, bảo hộ hắn, tận khả năng giúp hắn.
Người có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng cũng chỉ có hoàng đế mà thôi.
Nàng giờ còn nhỏ, nếu Hoàng Phủ Kha tùy hứng, hoặc giở trò xấu, canh chứng lúc người ta không chú ý dùng mánh khóe, sai tiểu thái giám giết chết nàng, vậy nàng không phải là chết lãng nhách sao.
Nàng gặp phải nữ hài tử rất không phân rõ phải trái, cũng giống như tú tài gặp phải binh thôi.
Nam nhân nói lý lẽ, nữ nhân không nói lý lẽ.
Nàng không thể lấy mạng của mình ra đùa giỡn.
Cho nên có thể bảo vệ mạng sống của nàng cũng chỉ có chính nàng.
Nếu muốn bảo vệ cái mạng của mình lâu dài, sẽ phải nắn gân bọn chúng trước, thứ nhất là có thể khiến bọn chúng biết sợ hãi, làm cho các nàng ta biết, nàng cũng không phải là dễ chọc vào.
Nàng chẳng những muốn gây sự với bọn hắn, còn muốn sau khi gây sự xong còn làm cho hoàng đế cảm thấy nàng có lý.
Dù sao lời của hai tên ngu ngốc kia đã nới ra, mọi người đều nghe thấy, lấy ra mách tội, một câu đã đủ bọn chúng phải chịu tội rồi.
Nếu không phải Hoàng quý phi sủng ái các nàng, hừ!
Hoàng đế lạnh lùng quét bọn họ liếc mắt một cái,“Rốt cuộc sao lại thế này? Mới có ngày đầu tiên đã ra tay đánh nhau, còn ra thể thống gì!”
Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư lập tức khóc như núi sập, chỉ vào Tô Mạt liệt kê từng cái tội trạng của nàng.
Khuôn mặt Hoàng đế càng ngày càng trầm, nghe công chúa và Tống tiểu thư vậy mà nói ra lời lẽ thô tục, hắn cau mày nhăn mặt, hắn làm như vô tình liếc Thái tử một cái.
Thái tử trong lòng trầm xuống, đuôi chân mày càng giương lên, khinh trách mắng:“Chỉ cho phép trần thuật, không được mắng chửi người.”
Hoàng Phủ Kha bĩu môi, hừ một tiếng, bảo một tiểu cung nữ đem sự tình kể một lần, đơn giản là nói Tô Mạt giờ lên lớp mắc lỗi, tiên sinh chỉ trích nàng, kết quả nàng ngụy biện, còn giận chó đánh mèo với người khác, lấy nghiên mực đánh Tống tiểu thư.
Thái tử sắc mặt phiền muộn, nhìn về phía Tô Mạt,“Đúng như thế không?”
Đại tiểu thư thấy sự việc không đơn giản, vội quỳ gối bên cạnh Tô Mạt,“Thỉnh bệ hạ cùng thái tử điện hạ minh xét. Tiểu muội nhà ta từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, cư xử ôn nhu khiêm tốn, cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện với người khác, lại càng không tranh chấp với người ta. Hôm nay quả thật có người rất quá đáng.”
Nàng cúi đầu không nói nữa.
Nàng vốn người cực kỳ xinh đẹp, làn da mịn màng, nay đã từ từ trưởng thành, mơ hồ có bộ dáng thướt tha của thiếu nữ, gục đầu xuống lộ ra cái cổ trắng nõn tinh tế, bên tai có đeo một chiếc khuyên tai ngọc thạch đung đưa, làm cho người ta say mê không thôi.
Tầm mắt của Thái tử dừng trên người nàng, sau đó nhìn về phía Tô Mạt,“Là ngươi động thủ trước.”
Người có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng cũng chỉ có hoàng đế mà thôi.
Nàng giờ còn nhỏ, nếu Hoàng Phủ Kha tùy hứng, hoặc giở trò xấu, canh chứng lúc người ta không chú ý dùng mánh khóe, sai tiểu thái giám giết chết nàng, vậy nàng không phải là chết lãng nhách sao.
Nàng gặp phải nữ hài tử rất không phân rõ phải trái, cũng giống như tú tài gặp phải binh thôi.
Nam nhân nói lý lẽ, nữ nhân không nói lý lẽ.
Nàng không thể lấy mạng của mình ra đùa giỡn.
Cho nên có thể bảo vệ mạng sống của nàng cũng chỉ có chính nàng.
Nếu muốn bảo vệ cái mạng của mình lâu dài, sẽ phải nắn gân bọn chúng trước, thứ nhất là có thể khiến bọn chúng biết sợ hãi, làm cho các nàng ta biết, nàng cũng không phải là dễ chọc vào.
Nàng chẳng những muốn gây sự với bọn hắn, còn muốn sau khi gây sự xong còn làm cho hoàng đế cảm thấy nàng có lý.
Dù sao lời của hai tên ngu ngốc kia đã nới ra, mọi người đều nghe thấy, lấy ra mách tội, một câu đã đủ bọn chúng phải chịu tội rồi.
Nếu không phải Hoàng quý phi sủng ái các nàng, hừ!
Hoàng đế lạnh lùng quét bọn họ liếc mắt một cái,“Rốt cuộc sao lại thế này? Mới có ngày đầu tiên đã ra tay đánh nhau, còn ra thể thống gì!”
Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư lập tức khóc như núi sập, chỉ vào Tô Mạt liệt kê từng cái tội trạng của nàng.
Khuôn mặt Hoàng đế càng ngày càng trầm, nghe công chúa và Tống tiểu thư vậy mà nói ra lời lẽ thô tục, hắn cau mày nhăn mặt, hắn làm như vô tình liếc Thái tử một cái.
Thái tử trong lòng trầm xuống, đuôi chân mày càng giương lên, khinh trách mắng:“Chỉ cho phép trần thuật, không được mắng chửi người.”
Hoàng Phủ Kha bĩu môi, hừ một tiếng, bảo một tiểu cung nữ đem sự tình kể một lần, đơn giản là nói Tô Mạt giờ lên lớp mắc lỗi, tiên sinh chỉ trích nàng, kết quả nàng ngụy biện, còn giận chó đánh mèo với người khác, lấy nghiên mực đánh Tống tiểu thư.
Thái tử sắc mặt phiền muộn, nhìn về phía Tô Mạt,“Đúng như thế không?”
Đại tiểu thư thấy sự việc không đơn giản, vội quỳ gối bên cạnh Tô Mạt,“Thỉnh bệ hạ cùng thái tử điện hạ minh xét. Tiểu muội nhà ta từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, cư xử ôn nhu khiêm tốn, cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện với người khác, lại càng không tranh chấp với người ta. Hôm nay quả thật có người rất quá đáng.”
Nàng cúi đầu không nói nữa.
Nàng vốn người cực kỳ xinh đẹp, làn da mịn màng, nay đã từ từ trưởng thành, mơ hồ có bộ dáng thướt tha của thiếu nữ, gục đầu xuống lộ ra cái cổ trắng nõn tinh tế, bên tai có đeo một chiếc khuyên tai ngọc thạch đung đưa, làm cho người ta say mê không thôi.
Tầm mắt của Thái tử dừng trên người nàng, sau đó nhìn về phía Tô Mạt,“Là ngươi động thủ trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.