Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 1967: Diệt địch 4
Vệ Sơ Lãng
09/11/2016
Hoàng Phủ Cẩn nhìn
Lưu Hỏa một cái, mới nói với Nhạc Phong: "Chúng ta chưa thu thập gì cả,
dĩ nhiên là sẽ trở về, đã đồng ý với ngươi sẽ không nuốt lời ."
Tự nhiên là đáp ứng tìm cho nàng chỗ thân thích để nương tựa, sẽ không để cho nàng cơ khổ không chỗ nương tựa.
Lời này không thể nghi ngờ là cho Nhạc Phong nhi ăn Định Tâm Hoàn, sắc mặt nàng vừa hòa hoãn lại, vội vàng đứng dậy, "Vương Gia, vậy, Phong nhi này chờ người ở chỗ này."
Nói xong nàng cũng không cần Lan Như đưa đi, chủ động thu thập một chút đi tới chỗ tiểu viện của Thẩm Tinh Tinh.
Tô Mạt đã để người tới chào hỏi Thẩm Tam, Nhạc Phong mà đi sang tự nhiên không có gì trở ngại.
Nàng vừa đi, không có gì quấy rối, Tô Mạt cùng đám người Hoàng Phủ Cẩn thu dọn thỏa đáng, chia nhau lên đường.
Bọn họ không cưỡi ngựa, thuần túy dùng khinh công lên đường, hai, ba trăm dặm lộ trình, khinh công còn có ưu thế hơn.
Nhạc Phong đi tới viện của Thẩm Tam, hắn tự mình dẫn nàng đi tới chỗ Thẩm Tinh Tinh.
Thẩm Tinh Tinh thấy nàng khóc tới nỗi cặp mắt sưng đỏ, liền hỏi chuyện gì xảy ra.
Nhạc Phong Nhi nhìn Thẩm Tam: "Vương Gia cùng tiểu thư đi rồi."
Thẩm Tam nói: "Bọn họ không phải đi làm việc ư, rất nhanh sẽ trở về."
Nhạc Phong Nhi liền im lặng.
Thẩm Tinh Tinh tức giận nói: "Tam ca sao ngươi lại giúp bọn hắn nói chuyện. Ta thấy bọn họ là cố ý, làm chuyện gì thần bí như vậy, còn đá Nhạc Phong nhi tới chỗ chúng ta? Chẳng lẽ chỗ chúng ta là chỗ cho nạn dân sao?"
Nhạc Phong nhi sắc mặt có chút khó coi.
Thẩm Tam nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng quản nhiều, chăm sóc Nhạc cô nương một chút."
Thẩm Tinh Tinh liếc Nhạc Phong Nhi một cái, nhìn vết thương trên nàng lại vỡ ra, để Phỉ Thúy bôi thuốc cho nàng.
Phỉ Thúy kinh ngạc nói: "Làm sao đây, Nhạc cô nương, không phải nô tỳ nói người, vết thương như người vậy, nhất định sẽ để lại sẹo."
Ở trên trán có sẹo, nếu búi tóc kiểu Lưu Hải cũng được, nhưng sẽ rất khó coi .
Hơn nữa sau khi lập gia đình, sẽ không thể búi kiểu Lưu Hải nữa.
Nhạc Phong Nhi không ngờ tới cái này, lập tức khẩn trương: "Có thật không? Không phải, không phải có thuốc cao không để lại dấu vết sao?"
Linh Đang cười nhạo nói: "Không dấu vết cũng chỉ có mức độ thôi."
Nhạc Phong Nhi có chút nhất thời hốt hoảng, lại an ủi mình, nơi Tô Mạt đó nhất định là có thuốc tốt hơn, mình từng bị phỏng nặng như vậy, không phải cũng không để lại sẹo sao.
Thẩm Tinh Tinh lại hỏi nàng bọn Tô Mạt đã đi làm gì, Nhạc Phong Nhi cũng không giấu giếm: "Giống như làm chuyện lớn, hôm trước một thủ hạ vẫn đi theo nàng lại tới, thần thần bí bí."
Thẩm Tinh Tinh lập tức tinh thần tỉnh táo: "Có phải chính là việc lúc trước bọn họ thương lượng, là phá huỷ động rắn gì đó?"
Tự nhiên là đáp ứng tìm cho nàng chỗ thân thích để nương tựa, sẽ không để cho nàng cơ khổ không chỗ nương tựa.
Lời này không thể nghi ngờ là cho Nhạc Phong nhi ăn Định Tâm Hoàn, sắc mặt nàng vừa hòa hoãn lại, vội vàng đứng dậy, "Vương Gia, vậy, Phong nhi này chờ người ở chỗ này."
Nói xong nàng cũng không cần Lan Như đưa đi, chủ động thu thập một chút đi tới chỗ tiểu viện của Thẩm Tinh Tinh.
Tô Mạt đã để người tới chào hỏi Thẩm Tam, Nhạc Phong mà đi sang tự nhiên không có gì trở ngại.
Nàng vừa đi, không có gì quấy rối, Tô Mạt cùng đám người Hoàng Phủ Cẩn thu dọn thỏa đáng, chia nhau lên đường.
Bọn họ không cưỡi ngựa, thuần túy dùng khinh công lên đường, hai, ba trăm dặm lộ trình, khinh công còn có ưu thế hơn.
Nhạc Phong đi tới viện của Thẩm Tam, hắn tự mình dẫn nàng đi tới chỗ Thẩm Tinh Tinh.
Thẩm Tinh Tinh thấy nàng khóc tới nỗi cặp mắt sưng đỏ, liền hỏi chuyện gì xảy ra.
Nhạc Phong Nhi nhìn Thẩm Tam: "Vương Gia cùng tiểu thư đi rồi."
Thẩm Tam nói: "Bọn họ không phải đi làm việc ư, rất nhanh sẽ trở về."
Nhạc Phong Nhi liền im lặng.
Thẩm Tinh Tinh tức giận nói: "Tam ca sao ngươi lại giúp bọn hắn nói chuyện. Ta thấy bọn họ là cố ý, làm chuyện gì thần bí như vậy, còn đá Nhạc Phong nhi tới chỗ chúng ta? Chẳng lẽ chỗ chúng ta là chỗ cho nạn dân sao?"
Nhạc Phong nhi sắc mặt có chút khó coi.
Thẩm Tam nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng quản nhiều, chăm sóc Nhạc cô nương một chút."
Thẩm Tinh Tinh liếc Nhạc Phong Nhi một cái, nhìn vết thương trên nàng lại vỡ ra, để Phỉ Thúy bôi thuốc cho nàng.
Phỉ Thúy kinh ngạc nói: "Làm sao đây, Nhạc cô nương, không phải nô tỳ nói người, vết thương như người vậy, nhất định sẽ để lại sẹo."
Ở trên trán có sẹo, nếu búi tóc kiểu Lưu Hải cũng được, nhưng sẽ rất khó coi .
Hơn nữa sau khi lập gia đình, sẽ không thể búi kiểu Lưu Hải nữa.
Nhạc Phong Nhi không ngờ tới cái này, lập tức khẩn trương: "Có thật không? Không phải, không phải có thuốc cao không để lại dấu vết sao?"
Linh Đang cười nhạo nói: "Không dấu vết cũng chỉ có mức độ thôi."
Nhạc Phong Nhi có chút nhất thời hốt hoảng, lại an ủi mình, nơi Tô Mạt đó nhất định là có thuốc tốt hơn, mình từng bị phỏng nặng như vậy, không phải cũng không để lại sẹo sao.
Thẩm Tinh Tinh lại hỏi nàng bọn Tô Mạt đã đi làm gì, Nhạc Phong Nhi cũng không giấu giếm: "Giống như làm chuyện lớn, hôm trước một thủ hạ vẫn đi theo nàng lại tới, thần thần bí bí."
Thẩm Tinh Tinh lập tức tinh thần tỉnh táo: "Có phải chính là việc lúc trước bọn họ thương lượng, là phá huỷ động rắn gì đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.