Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 1 - Chương 184: Hắn thật là sợ nang kinh hồn bạt vía.
Vệ Sơ Lãng
23/10/2014
Lưu Hắc Hổ sợ run
người, nghe Tô Mạt tiếp tục nói:“Nhưng là làm cường đạo, phải có nguyên
tắc, ngươi có không? Cướp của, có giết người hay không? Có cưỡng hiếp nữ nhân chua ? Đã......”
Nàng liên tục hỏi thật nhiều, Lưu Hắc Hổ đều trả lời.
Hắn thật không có gian dâm cưỡng bức nữ nhân, điểm ấy Tô Mạt thật sự rất vừa lòng.
Nàng nói:“Tốt lắm, nếu ngươi thật sự không hay cáu giận nữa thì ngươi đi lên đi. Ngươi đi lên liền đẩy ta xuống dưới đi.”
Lưu Hắc Hổ chột dạ, thiếu chút nữa ngã xuống :“Ta không dám.”
Hắn nào dám a, tiểu nha đầu này xuất chiêu chiêu nào cũng là tuyệt chiêu kì dị, lừa gạt hắn bị nhốt dưới đáy giếng, không dám đảm bảo không có chiêu sau nữa a.
Tô Mạt cười:“Ngươi dám.”
Lưu Hắc Hổ:“Ta sẽ không dám.”
Tô Mạt trầm mặc,“Được, ngươi đi lên đi.”
Lưu Hắc Hổ vẫn có điểm sợ hãi, nếu hắn trèo đến gần miệng giếng, nàng lại chặt đứt dây, chẳng phải là chết chắc sao.
Tô Mạt nói:“Ta cũng có nguyên tắc của mình, ta đã đáp ứng rồi thì nhất định sẽ thực hiện. Ngươi đi lên đi.”
Lưu Hắc Hổ bắt đầu trèo lên trên, Tô Mạt quả nhiên không tiếp tục cắt dây thừng.
Hắn rốt cục đã lên được mặt đất, thấy ánh mặt trời, nhất thời cảm thấy giống như được sống lại, xụi lơ trên đất, nhũn như chi chi, há mồm thở dốc.
Tô Mạt ngồi ở mép giếng, trên tay cầm trủy thủ nghịch ngợm:“Ngươi không sao chứ.”
Lưu Hắc Hổ trợn mắt nhìn nàng, tiểu nha đầu rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta không dám nhìn gần, nhất là khi tiểu nha đầu đó cười như bây giờ, trong đôi mắt to đen bóng chớp động hiện lên tia giảo hoạt. Màu vàng của ánh nắng soi trên cái trán trơn bóng nhẵn mịn của nàng, giống như một nữ vương cao quý tà ác, mà lại còn có khí chất tao nhã thuần khiết.
Quả thực là thể tổng hợp giữa thiên sứ cùng ác ma.
Tô Mạt cười nói:“Ngươi nghĩ xong chưa?”
Lưu Hắc Hổ hừ nói:“Ngươi đi đi.”
Tô Mạt lắc đầu:“Ta đi làm sao a, ngươi không giết ta, thì đưa ta trở về. Ta còn nhỏ chân lại ngắn, đi không nổi a.”
Lưu Hắc Hổ vốn không nghĩ giết nàng, bị nàng kích động nhất thời lại cáu giận, từ từ đứng lên.
Tô Mạt mỉm cười nhìn hắn, trong tay nghịch chơi trủy thủ của hắn:“Sao vậy? Lại thay đổi chủ ý ư?”
Vẻ mặt sát khí, đáng tiếc không đủ nồng đậm a. So với những động vật săn thú như loài báo thì kém xa.
Lưu Hắc Hổ đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với nàng:“Tô tiểu thư, ta sai rồi, ta về sau sẽ cải tà quy chính.”
Nàng liên tục hỏi thật nhiều, Lưu Hắc Hổ đều trả lời.
Hắn thật không có gian dâm cưỡng bức nữ nhân, điểm ấy Tô Mạt thật sự rất vừa lòng.
Nàng nói:“Tốt lắm, nếu ngươi thật sự không hay cáu giận nữa thì ngươi đi lên đi. Ngươi đi lên liền đẩy ta xuống dưới đi.”
Lưu Hắc Hổ chột dạ, thiếu chút nữa ngã xuống :“Ta không dám.”
Hắn nào dám a, tiểu nha đầu này xuất chiêu chiêu nào cũng là tuyệt chiêu kì dị, lừa gạt hắn bị nhốt dưới đáy giếng, không dám đảm bảo không có chiêu sau nữa a.
Tô Mạt cười:“Ngươi dám.”
Lưu Hắc Hổ:“Ta sẽ không dám.”
Tô Mạt trầm mặc,“Được, ngươi đi lên đi.”
Lưu Hắc Hổ vẫn có điểm sợ hãi, nếu hắn trèo đến gần miệng giếng, nàng lại chặt đứt dây, chẳng phải là chết chắc sao.
Tô Mạt nói:“Ta cũng có nguyên tắc của mình, ta đã đáp ứng rồi thì nhất định sẽ thực hiện. Ngươi đi lên đi.”
Lưu Hắc Hổ bắt đầu trèo lên trên, Tô Mạt quả nhiên không tiếp tục cắt dây thừng.
Hắn rốt cục đã lên được mặt đất, thấy ánh mặt trời, nhất thời cảm thấy giống như được sống lại, xụi lơ trên đất, nhũn như chi chi, há mồm thở dốc.
Tô Mạt ngồi ở mép giếng, trên tay cầm trủy thủ nghịch ngợm:“Ngươi không sao chứ.”
Lưu Hắc Hổ trợn mắt nhìn nàng, tiểu nha đầu rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta không dám nhìn gần, nhất là khi tiểu nha đầu đó cười như bây giờ, trong đôi mắt to đen bóng chớp động hiện lên tia giảo hoạt. Màu vàng của ánh nắng soi trên cái trán trơn bóng nhẵn mịn của nàng, giống như một nữ vương cao quý tà ác, mà lại còn có khí chất tao nhã thuần khiết.
Quả thực là thể tổng hợp giữa thiên sứ cùng ác ma.
Tô Mạt cười nói:“Ngươi nghĩ xong chưa?”
Lưu Hắc Hổ hừ nói:“Ngươi đi đi.”
Tô Mạt lắc đầu:“Ta đi làm sao a, ngươi không giết ta, thì đưa ta trở về. Ta còn nhỏ chân lại ngắn, đi không nổi a.”
Lưu Hắc Hổ vốn không nghĩ giết nàng, bị nàng kích động nhất thời lại cáu giận, từ từ đứng lên.
Tô Mạt mỉm cười nhìn hắn, trong tay nghịch chơi trủy thủ của hắn:“Sao vậy? Lại thay đổi chủ ý ư?”
Vẻ mặt sát khí, đáng tiếc không đủ nồng đậm a. So với những động vật săn thú như loài báo thì kém xa.
Lưu Hắc Hổ đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với nàng:“Tô tiểu thư, ta sai rồi, ta về sau sẽ cải tà quy chính.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.