Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 1415: Khổ tâm ẩn núp cuối cùng tới tay.
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Ánh mắt hắn thẳng thắn trong sáng khiến người khác không thể hoài nghi.
Tô Mạt hỏi: “Nhưng ai có thể biết được trận pháp của huyền băng châu? Trân bảo này là từ Mạc Vân quốc đến, chẳng lẽ phải đi Mạc Vân quốc tìm người?”
Tiêu Vũ Lâu cười nói: “Tô tiểu thư không cần lo lắng, việc này hãy giao cho chúng ta làm, trong tin tức có nói có ba người biết. Một người đã chết, hai người còn lại một ở Mạc Vân quốc, một ở Miêu Cương Đại Chu. Ta lập tức phái người đi tìm hiểu.”
Tô Mạt sửa lại trang phục, thi lễ nói: “Đa tạ Tiêu công tử. Có các ngươi, Thái Bình các mới là Thái Bình các, như vậy cha nuôi sẽ càng vui mừng.”
Nàng không dấu vết tỏ rõ cho Tiêu Vũ Lâu biết, bọn họ nguyện ý tặng Thái Bình các cho hắn. Chỉ cần hắn là bằng hữu, không làm chuyện đối nghịch với họ, như vậy nàng và Hoàng Phủ Cẩn sẽ không hỏi đến.[diendanlequydon.com]
Trong mắt Tiêu Vũ Lâu nhanh chóng xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó lập tức cười cười chắp tay đáp lễ, cáo từ đi phân phó người đi làm việc.
Mấy ngày sau, Tô Mạt đến trà lâu. Vừa xử lý được vài sự vụ liền nhận được mật tín ăn mày đưa đến.
Mật tín nói Vương gia đột nhiên giam Hoa cô nương lại, dường như muốn thư gì đó, Hoa cô nương liều chết không theo, bị đánh đến hấp hối. Nhưng như vậy Vương gia cũng không dám giết nàng.
Tô Mạt nhìn mật tín, nói với Kim Kết: “Chỉ sợ nhị ca biết sẽ nóng nảy.”
Quả nhiên một lát sau Tô Việt vội vội vàng vàng từ thị mậu tư đến đây muốn thương lượng việc cứu Hoa Ngọc La.
Tô Mạt khẽ cười nói: “Nhị ca, Hoa cô nương làm sao?”
Tô Việt đóng cửa lại, đưa cho Tô Mạt một phong thư, tuy rằng nhiều nếp nhăn, nhưng là chữ viết rõ ràng. Tô Mạt nhìn qua, không khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú.
“Vương Minh Chí này lòng dạ thật đen tối.”
Tin tức kia là từ đường thủy đưa cho hắn. Trên đó nói dựa theo chỉ thị của hắn xây dựng đê điều được bao nhiêu bạc, phân công như thế nào vân vân.
Tô Việt biểu tình lạnh lẽo nói: “Tin tức như này còn có rất nhiều, Ngọc La chỉ kịp trộm được hai cái. Một cái giấu đi để người giao cho ta, một cái nữa bị bọn họ mượn danh nghĩa tìm được rồi.”
Chỉ bằng lá thư này, cũng đủ cho Vương Minh Chí mất chức quan.
Tô Mạt xếp lại lá thư giao cho Tô Việt, hắn lại lắc đầu ý bảo nàng cất giữ.
“Nhị ca, rốt cuộc Hoa cô nương có lai lịch gì?” Xuất phát từ tôn trọng đối với Nhị ca, Tô Mạt không để cho người bí mật đi thăm dò .
Tô Mạt hỏi: “Nhưng ai có thể biết được trận pháp của huyền băng châu? Trân bảo này là từ Mạc Vân quốc đến, chẳng lẽ phải đi Mạc Vân quốc tìm người?”
Tiêu Vũ Lâu cười nói: “Tô tiểu thư không cần lo lắng, việc này hãy giao cho chúng ta làm, trong tin tức có nói có ba người biết. Một người đã chết, hai người còn lại một ở Mạc Vân quốc, một ở Miêu Cương Đại Chu. Ta lập tức phái người đi tìm hiểu.”
Tô Mạt sửa lại trang phục, thi lễ nói: “Đa tạ Tiêu công tử. Có các ngươi, Thái Bình các mới là Thái Bình các, như vậy cha nuôi sẽ càng vui mừng.”
Nàng không dấu vết tỏ rõ cho Tiêu Vũ Lâu biết, bọn họ nguyện ý tặng Thái Bình các cho hắn. Chỉ cần hắn là bằng hữu, không làm chuyện đối nghịch với họ, như vậy nàng và Hoàng Phủ Cẩn sẽ không hỏi đến.[diendanlequydon.com]
Trong mắt Tiêu Vũ Lâu nhanh chóng xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó lập tức cười cười chắp tay đáp lễ, cáo từ đi phân phó người đi làm việc.
Mấy ngày sau, Tô Mạt đến trà lâu. Vừa xử lý được vài sự vụ liền nhận được mật tín ăn mày đưa đến.
Mật tín nói Vương gia đột nhiên giam Hoa cô nương lại, dường như muốn thư gì đó, Hoa cô nương liều chết không theo, bị đánh đến hấp hối. Nhưng như vậy Vương gia cũng không dám giết nàng.
Tô Mạt nhìn mật tín, nói với Kim Kết: “Chỉ sợ nhị ca biết sẽ nóng nảy.”
Quả nhiên một lát sau Tô Việt vội vội vàng vàng từ thị mậu tư đến đây muốn thương lượng việc cứu Hoa Ngọc La.
Tô Mạt khẽ cười nói: “Nhị ca, Hoa cô nương làm sao?”
Tô Việt đóng cửa lại, đưa cho Tô Mạt một phong thư, tuy rằng nhiều nếp nhăn, nhưng là chữ viết rõ ràng. Tô Mạt nhìn qua, không khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú.
“Vương Minh Chí này lòng dạ thật đen tối.”
Tin tức kia là từ đường thủy đưa cho hắn. Trên đó nói dựa theo chỉ thị của hắn xây dựng đê điều được bao nhiêu bạc, phân công như thế nào vân vân.
Tô Việt biểu tình lạnh lẽo nói: “Tin tức như này còn có rất nhiều, Ngọc La chỉ kịp trộm được hai cái. Một cái giấu đi để người giao cho ta, một cái nữa bị bọn họ mượn danh nghĩa tìm được rồi.”
Chỉ bằng lá thư này, cũng đủ cho Vương Minh Chí mất chức quan.
Tô Mạt xếp lại lá thư giao cho Tô Việt, hắn lại lắc đầu ý bảo nàng cất giữ.
“Nhị ca, rốt cuộc Hoa cô nương có lai lịch gì?” Xuất phát từ tôn trọng đối với Nhị ca, Tô Mạt không để cho người bí mật đi thăm dò .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.