Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 1275: Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con 04
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Người thấp hơn gật đầu, đỡ hai người đi vào lồng, sau đó kéo dây thừng, lồng sắt từ từ được nâng lên.
Trong lồng, nam nhân nhỏ giọng nói với nữ tử: “ Ngươi không sợ bị ta bán đứng sao?”
Nữ tử kéo mũ trùm đàu, lộ ra mái tóc đen dài, nhẹ giọng nói:“Ngài chắc chắn sẽ không làm vậy, sao lại còn hỏi ta?”
Trịnh Vinh xấu hổ, hắn bất quá là cảm thấy rất uất ức, muốn tìm cách gỡ gạc chút đỉnh.
Bất quá, hắn thật sự bội phục tiểu nha đầu này, một nữ tử yếu ớt như nàng lại dám một mình đi lên chung với hắn. Đây là hang sói thật sự, vào đây tình mạng khó giữ. Vậy mà nnagf vẫn tỉnh bơ như không.
Tô Mạt lại nhỏ giọng dặn: “Ngươi chú ý một chút, ta giờ là muội muội ngươi, để ý ánh mắt đi.”
Trịnh Vinh vội tuân lệnh.
Bọn họ tập luyệ rất nghiêm túc. Hắn còn dẫn em gái tới phủ ở chung với Tô Mạt. Tô Mạt thông minh, mới chỉ hai ngày mà đã bắt chước mọi hành động của muội muội hắn không sai một điểm, ngoại trừ mặt mũi không giống nhau, những thứ khác khó bề phân biệt.
Muội của Trịnh Vinh cũng rất đẹp, Tô Mạt chỉ cần hoá trang một chút, đem quý khí giấu xuống là hoàn tất.
Cảm giác lắ lư trên không không dễ chịu chút nào, Tô Mạt lại đang giả làm người khác nên cũng không kiên cường, nàng dựa vào khuỷu tay Trịnh Vinh, mặt mày tái mét, bộ dáng sợ sệt tới gần ngất xỉu.
Nếu không hiểu rõ, chỉ sợ bản thân Trịnh Vinh cũng bị nàng lừa, bộ dáng nàng hiện giờ không khác gì tiểu muội lúc hoảng sợ cực độ.
Qua hồi lâu, rốt cuộc cũng tới đỉnh núi, có người trên đầu nói:“Tác phẩm nghệ thuật xuất sắc”
Trịnh Vinh đối nói:“Tiểu kiều lưu thủy.”
Tô Mạt nhịn cười đến nội thương, gắt gao cắn môi, sợ mình không cẩn thận làm lỡ kế hoạch, người ngoài nhìn vào chỉ cho là nnagf đang vô cùng sợ hãi.
Lại có người hỏi: “Đại đương gia không gọi, sao ngươi dám tự ý lên núi?”
Trịnh Vinh không chút hoang mang nói:“Ta có tin tức quan trọng muốn báo cho đại đương gia, tin này là Hải ưng lợi dụng thời cơ đưa cho ta, muốn ta cấp tốc truyền tới.”
Người kia hỏi:“Bộ dạng Hải ưng ra sao?”
Trịnh Vinh lắc đầu:“Là phi tiêu đưa thư.”
Người nọ ừ một tiếng, sai người dẫn họ đi. Vài người biết Trịnh Vinh cũng tới bắt chuyện.
Một người thô tục nói:“A, Thiên tổng thật quan tâm huynh đệ, còn dẫn theo mỹ nhân nữa. ”
Trịnh Vinh che chở Tô Mạt:“Các vị ngượng ngùng, đây là muội muội của ta, ta đưa nó lên núi nương nhờ chủ tử ít bữa, khi nào bọn người Tề vương đi lại dẫn nó trở xuống.”
Trong lồng, nam nhân nhỏ giọng nói với nữ tử: “ Ngươi không sợ bị ta bán đứng sao?”
Nữ tử kéo mũ trùm đàu, lộ ra mái tóc đen dài, nhẹ giọng nói:“Ngài chắc chắn sẽ không làm vậy, sao lại còn hỏi ta?”
Trịnh Vinh xấu hổ, hắn bất quá là cảm thấy rất uất ức, muốn tìm cách gỡ gạc chút đỉnh.
Bất quá, hắn thật sự bội phục tiểu nha đầu này, một nữ tử yếu ớt như nàng lại dám một mình đi lên chung với hắn. Đây là hang sói thật sự, vào đây tình mạng khó giữ. Vậy mà nnagf vẫn tỉnh bơ như không.
Tô Mạt lại nhỏ giọng dặn: “Ngươi chú ý một chút, ta giờ là muội muội ngươi, để ý ánh mắt đi.”
Trịnh Vinh vội tuân lệnh.
Bọn họ tập luyệ rất nghiêm túc. Hắn còn dẫn em gái tới phủ ở chung với Tô Mạt. Tô Mạt thông minh, mới chỉ hai ngày mà đã bắt chước mọi hành động của muội muội hắn không sai một điểm, ngoại trừ mặt mũi không giống nhau, những thứ khác khó bề phân biệt.
Muội của Trịnh Vinh cũng rất đẹp, Tô Mạt chỉ cần hoá trang một chút, đem quý khí giấu xuống là hoàn tất.
Cảm giác lắ lư trên không không dễ chịu chút nào, Tô Mạt lại đang giả làm người khác nên cũng không kiên cường, nàng dựa vào khuỷu tay Trịnh Vinh, mặt mày tái mét, bộ dáng sợ sệt tới gần ngất xỉu.
Nếu không hiểu rõ, chỉ sợ bản thân Trịnh Vinh cũng bị nàng lừa, bộ dáng nàng hiện giờ không khác gì tiểu muội lúc hoảng sợ cực độ.
Qua hồi lâu, rốt cuộc cũng tới đỉnh núi, có người trên đầu nói:“Tác phẩm nghệ thuật xuất sắc”
Trịnh Vinh đối nói:“Tiểu kiều lưu thủy.”
Tô Mạt nhịn cười đến nội thương, gắt gao cắn môi, sợ mình không cẩn thận làm lỡ kế hoạch, người ngoài nhìn vào chỉ cho là nnagf đang vô cùng sợ hãi.
Lại có người hỏi: “Đại đương gia không gọi, sao ngươi dám tự ý lên núi?”
Trịnh Vinh không chút hoang mang nói:“Ta có tin tức quan trọng muốn báo cho đại đương gia, tin này là Hải ưng lợi dụng thời cơ đưa cho ta, muốn ta cấp tốc truyền tới.”
Người kia hỏi:“Bộ dạng Hải ưng ra sao?”
Trịnh Vinh lắc đầu:“Là phi tiêu đưa thư.”
Người nọ ừ một tiếng, sai người dẫn họ đi. Vài người biết Trịnh Vinh cũng tới bắt chuyện.
Một người thô tục nói:“A, Thiên tổng thật quan tâm huynh đệ, còn dẫn theo mỹ nhân nữa. ”
Trịnh Vinh che chở Tô Mạt:“Các vị ngượng ngùng, đây là muội muội của ta, ta đưa nó lên núi nương nhờ chủ tử ít bữa, khi nào bọn người Tề vương đi lại dẫn nó trở xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.