Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 1287: Kì binh chiến thắng 06
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Xong việc, Vu Hận Sinh nhìn nàng: “Đa tạ”, sau đó mất luôn trong bóng tối. Có lẽ, đây là lời
nói tử tế nhất của hắn từ trước đến giờ.
Đêm khuya, trời đầy mây vô tình, đen kịt .
Đột nhiên, tiếng pháo lại vang lên. Mọi người trong trại đã quá quen, thấp giọng lầm bầm rồi trở mình ngủ tiếp.
Tô Mạt nhẹ nhàng đứng dậy, thay y phục dạ hành, tối nay đám người Hải Nhất Đao sẽ tập kích phủ Lai Châu. Nàng với A Lí đã lên kế hoạch từ sớm, đề phòng bọn họ bất ngờ tấn công. Bất kể đám người này tấn công thật hay giả, nàng cũng sẽ để cho họ có đi mà không có về.
Ban đầu, nàng cho là sơn tặc ở đây chỉ là hạng tầm thường, chỉ cần ngọn Dã Kê này là đủ nhưng giờ mọc ra thêm tên Vu Hận Sinh này nữa, mọi việc có lẽ không đơn giản.
Gã tập kích phủ nha không phải vì Dã Kê mà vì muốn giết người.
Hơn nữa, trước không đi sau không đi lại chờ tới thời điểm này, tám chín phần là vì Hoàng Phủ Cẩn.
Mấy kẻ tuần tra bên ngoài đột nhiên hô: “ Ai, đèn Khổng Minh, ngươi xem, có người thả đèn Khổng Minh.”
Tô Mạt thò đầu ra cửa sổ nhìn, quả nhiên, hàng loạt đèn Khổng Minh trên bầu trời đêm giống hệt như hàng ngàn vì sao sáng rực trời đêm.
Nàng đã âm thầm dò tốt đường đi, không chần chờ lập tức nhảy qua cửa sổ.
Từ khi tập thiên thủ Quan Âm, tuy chưa chính thức tiến vào cảnh giới thứ nhất nhưng cũng có lợi không nhỏ, ít nhất thân thể nàng nhẹ hơn nhiều, muốn hoạt động gì cũng thuận lợi hơn. Nàng lướt đi trên đường núi như ô tô chạy trên đường nhựa vậy. Có võ công đúng tiện nha.
Quang minh chính đại đi không được nhưng hang cùng ngõ hểm sao không có được? Từ đây qua núi Hắc Hổ có một đường, tuy bị người phá nhưng khôi phục bảy tám phần là vô tư.
Nàng tới sau núi, lấy kim liên luôn giữ trong người ra, rót vào chút nội lực ít ỏi, kim liên cũng miễn cưỡng phát sáng. Nàng lại tháo túi lưới nhỏ vẫn buộc chặt vào mắt cá chân, lấy ra mấy viên dạ minh châu, lấy ánh sáng làm ám hiệu.
Ánh sáng ngày mọt rõ, bên kia núi cũng có tín hiệu đáp lại.
Sau nữa, luồng ánh sáng đó bắt đầu chuyển động, hướng nàng bay qua.
Nàng đã dặn A Lí nói với Hoàng Phủ Cẩn, tối nay cho người thả diều bay qua đây. Nàng dựa vào nguyên lí tàu lượn thời hiện đại mà hướng dẫn bọn họ lợi dụng nội lực kết hợp sức gió cưỡi diều bay qua.
Núi Hắc Hổ cao hơn Dã Kê, lấy nội lực Hoàng Phủ Cẩn bay qua đây là không thành vấn đề.
Đêm khuya, trời đầy mây vô tình, đen kịt .
Đột nhiên, tiếng pháo lại vang lên. Mọi người trong trại đã quá quen, thấp giọng lầm bầm rồi trở mình ngủ tiếp.
Tô Mạt nhẹ nhàng đứng dậy, thay y phục dạ hành, tối nay đám người Hải Nhất Đao sẽ tập kích phủ Lai Châu. Nàng với A Lí đã lên kế hoạch từ sớm, đề phòng bọn họ bất ngờ tấn công. Bất kể đám người này tấn công thật hay giả, nàng cũng sẽ để cho họ có đi mà không có về.
Ban đầu, nàng cho là sơn tặc ở đây chỉ là hạng tầm thường, chỉ cần ngọn Dã Kê này là đủ nhưng giờ mọc ra thêm tên Vu Hận Sinh này nữa, mọi việc có lẽ không đơn giản.
Gã tập kích phủ nha không phải vì Dã Kê mà vì muốn giết người.
Hơn nữa, trước không đi sau không đi lại chờ tới thời điểm này, tám chín phần là vì Hoàng Phủ Cẩn.
Mấy kẻ tuần tra bên ngoài đột nhiên hô: “ Ai, đèn Khổng Minh, ngươi xem, có người thả đèn Khổng Minh.”
Tô Mạt thò đầu ra cửa sổ nhìn, quả nhiên, hàng loạt đèn Khổng Minh trên bầu trời đêm giống hệt như hàng ngàn vì sao sáng rực trời đêm.
Nàng đã âm thầm dò tốt đường đi, không chần chờ lập tức nhảy qua cửa sổ.
Từ khi tập thiên thủ Quan Âm, tuy chưa chính thức tiến vào cảnh giới thứ nhất nhưng cũng có lợi không nhỏ, ít nhất thân thể nàng nhẹ hơn nhiều, muốn hoạt động gì cũng thuận lợi hơn. Nàng lướt đi trên đường núi như ô tô chạy trên đường nhựa vậy. Có võ công đúng tiện nha.
Quang minh chính đại đi không được nhưng hang cùng ngõ hểm sao không có được? Từ đây qua núi Hắc Hổ có một đường, tuy bị người phá nhưng khôi phục bảy tám phần là vô tư.
Nàng tới sau núi, lấy kim liên luôn giữ trong người ra, rót vào chút nội lực ít ỏi, kim liên cũng miễn cưỡng phát sáng. Nàng lại tháo túi lưới nhỏ vẫn buộc chặt vào mắt cá chân, lấy ra mấy viên dạ minh châu, lấy ánh sáng làm ám hiệu.
Ánh sáng ngày mọt rõ, bên kia núi cũng có tín hiệu đáp lại.
Sau nữa, luồng ánh sáng đó bắt đầu chuyển động, hướng nàng bay qua.
Nàng đã dặn A Lí nói với Hoàng Phủ Cẩn, tối nay cho người thả diều bay qua đây. Nàng dựa vào nguyên lí tàu lượn thời hiện đại mà hướng dẫn bọn họ lợi dụng nội lực kết hợp sức gió cưỡi diều bay qua.
Núi Hắc Hổ cao hơn Dã Kê, lấy nội lực Hoàng Phủ Cẩn bay qua đây là không thành vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.