Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 1 - Chương 651: Mãnh hổ không phát uy đã nhiều năm 02
Vệ Sơ Lãng
25/10/2014
Nếu hắn không phóng ngựa chạy như điên như vậy, sớm bị người ta ném cải trắng gậy gộc rồi.
Tô Việt khó khăn lắm mới đuổi kịp Hoàng Phủ Cẩn tại ngã tư đường.
Đó là bởi vì Tia Chớp đột nhiên dừng lại .
Tô Việt thở hổn hển, hắn là thư sinh, làm sao đã cưỡi ngựa qua như vậy, thật sự là chịu tội.
Hắn lấy khăn lau mồ hôi,“Điện hạ, ngươi......”
Hoàng Phủ Cẩn không phải tính đóng đinh ở con phố này, gặp người liền chém chứ.
Truyền thuyết Hoàng Phủ Cẩn năm tuổi liền dám giết người, tám tuổi liền giết người như ngóe rồi.
Tuy rằng hắn chưa thấy qua, hãy nhìn tư thế hiện tại này, còn có truyền thuyết, và khí thế toàn thân kia của Hoàng Phủ Cẩn.
Làm người ta không rét mà run.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Cẩn mở miệng, giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ, nghe không ra gì khói lửa tức giận gì,“Nghe nói ngươi muốn vào Thị Mậu Tư?”
Tô Việt sửng sốt một chút, lúc này, sao còn nhắc tới chuyện này chứ?
Hắn vẫn đáp lại:“Vài bằng hữu tiến cử. Ta nghĩ tới đó, cũng có thể giúp được Mạt nhi.”
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi vuốt cằm,“Vậy ngươi đi .”
Tô Việt kinh ngạc nhìn hắn cưỡi ngựa đi trước, vội lại đánh mã đuổi theo, nói:“Điện hạ, còn chưa có xác định đâu. Nghe nói không hề thiếu con cháu có thế lực, quan to cũng muốn vào đó. Trong đó có Vương gia biểu ca, còn có Lưu gia Lý gia Trần gia ...... Ai......”
Hoàng Phủ Cẩn đã thúc ngựa đảo mắt cái đã đến cửa Vương gia.
Tô Việt không chút do dự theo cùng.
Cho dù bị Vương phu nhân chửi ầm lên, hắn cũng chấp nhận.
Ai bảo người nọ phía trước là trượng phu tương lai của Mạt nhi chứ.
Ai ngờ Hoàng Phủ Cẩn truyền âm cho hắn,“Ngươi đi về trước.”
Tô Việt cũng không chịu, cho dù chính mình giúp không được gì, vậy cũng có thể ở một bên làm người chứng kiến.
Về sau Mạt nhi hỏi đến, hắn cũng trả lời được.
Hắn theo sau, nói:“Điện hạ, ta là thay Mạt nhi đến trông coi. Ngươi làm chueyenj của mình đi, coi như ta không tồn tại.”
Hoàng Phủ Cẩn liếc hắn, ánh mắt không lạnh, ngược lại mang theo một tia ôn hòa.
Hắn thản nhiên nói:“Tùy ngươi.”
Nói xong nhảy xuống ngựa, liền đi nhanh tới hướng đại môn.
Trên cửa vài gã hoa phục sai vặt đang canh cửa lập tức tiến lên ngăn lại.
“Ngươi tìm vị nào a?”
Người đi qua đặt câu hỏi này ngẩng cao đầu trợn mắt, một bộ dạng không coi ai ra gì.
Cũng vì là thất phẩm quan trước cửa tể tướng phủ.
Tô Việt khó khăn lắm mới đuổi kịp Hoàng Phủ Cẩn tại ngã tư đường.
Đó là bởi vì Tia Chớp đột nhiên dừng lại .
Tô Việt thở hổn hển, hắn là thư sinh, làm sao đã cưỡi ngựa qua như vậy, thật sự là chịu tội.
Hắn lấy khăn lau mồ hôi,“Điện hạ, ngươi......”
Hoàng Phủ Cẩn không phải tính đóng đinh ở con phố này, gặp người liền chém chứ.
Truyền thuyết Hoàng Phủ Cẩn năm tuổi liền dám giết người, tám tuổi liền giết người như ngóe rồi.
Tuy rằng hắn chưa thấy qua, hãy nhìn tư thế hiện tại này, còn có truyền thuyết, và khí thế toàn thân kia của Hoàng Phủ Cẩn.
Làm người ta không rét mà run.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Cẩn mở miệng, giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ, nghe không ra gì khói lửa tức giận gì,“Nghe nói ngươi muốn vào Thị Mậu Tư?”
Tô Việt sửng sốt một chút, lúc này, sao còn nhắc tới chuyện này chứ?
Hắn vẫn đáp lại:“Vài bằng hữu tiến cử. Ta nghĩ tới đó, cũng có thể giúp được Mạt nhi.”
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi vuốt cằm,“Vậy ngươi đi .”
Tô Việt kinh ngạc nhìn hắn cưỡi ngựa đi trước, vội lại đánh mã đuổi theo, nói:“Điện hạ, còn chưa có xác định đâu. Nghe nói không hề thiếu con cháu có thế lực, quan to cũng muốn vào đó. Trong đó có Vương gia biểu ca, còn có Lưu gia Lý gia Trần gia ...... Ai......”
Hoàng Phủ Cẩn đã thúc ngựa đảo mắt cái đã đến cửa Vương gia.
Tô Việt không chút do dự theo cùng.
Cho dù bị Vương phu nhân chửi ầm lên, hắn cũng chấp nhận.
Ai bảo người nọ phía trước là trượng phu tương lai của Mạt nhi chứ.
Ai ngờ Hoàng Phủ Cẩn truyền âm cho hắn,“Ngươi đi về trước.”
Tô Việt cũng không chịu, cho dù chính mình giúp không được gì, vậy cũng có thể ở một bên làm người chứng kiến.
Về sau Mạt nhi hỏi đến, hắn cũng trả lời được.
Hắn theo sau, nói:“Điện hạ, ta là thay Mạt nhi đến trông coi. Ngươi làm chueyenj của mình đi, coi như ta không tồn tại.”
Hoàng Phủ Cẩn liếc hắn, ánh mắt không lạnh, ngược lại mang theo một tia ôn hòa.
Hắn thản nhiên nói:“Tùy ngươi.”
Nói xong nhảy xuống ngựa, liền đi nhanh tới hướng đại môn.
Trên cửa vài gã hoa phục sai vặt đang canh cửa lập tức tiến lên ngăn lại.
“Ngươi tìm vị nào a?”
Người đi qua đặt câu hỏi này ngẩng cao đầu trợn mắt, một bộ dạng không coi ai ra gì.
Cũng vì là thất phẩm quan trước cửa tể tướng phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.