Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 722: Một trận giao tranh lợi dụng & lợi dụng ngược 05
Vệ Sơ Lãng
25/10/2014
Nguyên bản mọi người nghĩ đến thời điểm hoàng quý phi khẳng định cũng bị so sánh, kết quả nàng ta lấy ra một chiếc gương nhỏ.
Chiếc gương kia chiếu nhìn rất rõ từng chân tơ kẽ tóc, so với việc xem chính người thật còn rõ hơn vài phần.
Người ở bên trong chiếc gương da thịt tuyết trắng, ánh mắt đen như sơn dầu, trong veo như nước.
Mọi người hỏi nàng từ đâu mà có được, nàng chỉ cười không nói.
Chúng phi tần liền kết luận là cống phẩm, âm thầm quấn quít lấy hoàng đế để muốn.
Kết quả hoàng đế bực bội bọn họ vài ngày, không để ý tới bọn họ.
Tô lão phu nhân cảm thấy hừ lạnh, khoe khoang cái gì, khoác lác cái gì chứ?
Trong tay bà còn có chiếc ống kính vạn hoa cỡ nhỏ kìa.
Nếu lấy ra thì sẽ khiến bọn họ kinh sợ chết đi thôi.
Hơn nữa, cái gương thì mà chiếu rõ như tuyết kia của hoàng quý phi, chắc chắn là do Mạt nhi nàh bà tặng cho.
Hai lão thái thái đều là người sống nhiều năm thành tinh rồi.
Đứa nhỏ ngoạn nháo căn bản ăn nhập gì tới các bà.
Hai người một câu nói ra đều là lời nói sắc bén đấu nhau, nghĩ ra tất cả các biện pháp nhằm nâng cao uy thế của mình hạ thấp người kia.
Nhưng là, lại muốn lôi kéo lẫn nhau, làm ra bộ dáng có quan hệ cực kì tốt.
Dù sao, một người huân quý ( chỉ người dòng dõi hoàng tộc, quan lại cao quý) căn cơ nhiều năm.
Một người là tân quý hoàng đế hết sức nâng đỡ.
Tống lão phu nhân thở dài,“Tứ nha đầu nhà chúng ta, dáng vẻ quê mùa chút, có chút chất phác, không kiến thức. Nhưng là nhát gan, chưa bao giờ dám nói dối.”
Tô lão phu nhân bĩu môi, chậm rì rì nói:“Ngũ nha đầu càng cực kì kỳ lạ . Tuổi nhỏ mà sự tu dưỡng quá tốt đi. Mặc kệ ai nấy làm mấy chuyện xấu, nha đầu đó cũng không động thanh sắc. Nhưng là cuối cùng, không hay ho khẳng định đều là mấy người giở trò kia.”
Một câu thôi nhưng làm tống lão phu nhân nghẹn tức.
Tống lão phu nhân ha ha, thở phì phì nói:“Uống một ngụm trà đi.”
Tô lão phu nhân quay đầu nhìn vào phía trong tấm màn che bên phải, hoàng đế đang tự mình tra hỏi.
Cần phải vô sự đúng không!
Hoàng đế cúi đầu nhìn thoáng qua bên người Tô Mạt, cười nói:“Đầu xuân , nên nhập học đi. Mạt nhi có muốn đến thượng thư phòng cùng vài vị ca ca cùng nhau đọc sách không ?”
Tô Mạt hơi nhíu mi, hắn đây không phải đang tạo cho nàng sự gây thù chuốc oán sao?
Làm cho nàng trở thành đối tượng ghen tị của tất cả các tiểu thư sao.
Hắn sẽ không là cố ý đi?
Tô Mạt muốn rút tay về, lại bị bàn tay to dày rộng của hoàng đế chặt chẽ nắm lấy.
Nàng theo bản năng cắn môi.
Chiếc gương kia chiếu nhìn rất rõ từng chân tơ kẽ tóc, so với việc xem chính người thật còn rõ hơn vài phần.
Người ở bên trong chiếc gương da thịt tuyết trắng, ánh mắt đen như sơn dầu, trong veo như nước.
Mọi người hỏi nàng từ đâu mà có được, nàng chỉ cười không nói.
Chúng phi tần liền kết luận là cống phẩm, âm thầm quấn quít lấy hoàng đế để muốn.
Kết quả hoàng đế bực bội bọn họ vài ngày, không để ý tới bọn họ.
Tô lão phu nhân cảm thấy hừ lạnh, khoe khoang cái gì, khoác lác cái gì chứ?
Trong tay bà còn có chiếc ống kính vạn hoa cỡ nhỏ kìa.
Nếu lấy ra thì sẽ khiến bọn họ kinh sợ chết đi thôi.
Hơn nữa, cái gương thì mà chiếu rõ như tuyết kia của hoàng quý phi, chắc chắn là do Mạt nhi nàh bà tặng cho.
Hai lão thái thái đều là người sống nhiều năm thành tinh rồi.
Đứa nhỏ ngoạn nháo căn bản ăn nhập gì tới các bà.
Hai người một câu nói ra đều là lời nói sắc bén đấu nhau, nghĩ ra tất cả các biện pháp nhằm nâng cao uy thế của mình hạ thấp người kia.
Nhưng là, lại muốn lôi kéo lẫn nhau, làm ra bộ dáng có quan hệ cực kì tốt.
Dù sao, một người huân quý ( chỉ người dòng dõi hoàng tộc, quan lại cao quý) căn cơ nhiều năm.
Một người là tân quý hoàng đế hết sức nâng đỡ.
Tống lão phu nhân thở dài,“Tứ nha đầu nhà chúng ta, dáng vẻ quê mùa chút, có chút chất phác, không kiến thức. Nhưng là nhát gan, chưa bao giờ dám nói dối.”
Tô lão phu nhân bĩu môi, chậm rì rì nói:“Ngũ nha đầu càng cực kì kỳ lạ . Tuổi nhỏ mà sự tu dưỡng quá tốt đi. Mặc kệ ai nấy làm mấy chuyện xấu, nha đầu đó cũng không động thanh sắc. Nhưng là cuối cùng, không hay ho khẳng định đều là mấy người giở trò kia.”
Một câu thôi nhưng làm tống lão phu nhân nghẹn tức.
Tống lão phu nhân ha ha, thở phì phì nói:“Uống một ngụm trà đi.”
Tô lão phu nhân quay đầu nhìn vào phía trong tấm màn che bên phải, hoàng đế đang tự mình tra hỏi.
Cần phải vô sự đúng không!
Hoàng đế cúi đầu nhìn thoáng qua bên người Tô Mạt, cười nói:“Đầu xuân , nên nhập học đi. Mạt nhi có muốn đến thượng thư phòng cùng vài vị ca ca cùng nhau đọc sách không ?”
Tô Mạt hơi nhíu mi, hắn đây không phải đang tạo cho nàng sự gây thù chuốc oán sao?
Làm cho nàng trở thành đối tượng ghen tị của tất cả các tiểu thư sao.
Hắn sẽ không là cố ý đi?
Tô Mạt muốn rút tay về, lại bị bàn tay to dày rộng của hoàng đế chặt chẽ nắm lấy.
Nàng theo bản năng cắn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.