Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 941: Mùi hương thuộc về riêng nàng 04
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Rất nhiều loại hoa cỏ
quý báu cho dù là thiên kim của các nhà nhà đại phú khó cầu như mẫu đơn, thược dược, hoa lan …, tại nơi này lại được bày từng hàng.
Quả thực là làm cho người ta có tâm trạng tiếc muốn chết a.
Hắn nhớ tới lần đó đi tới Tống gia, Tống Ngũ lấy ra mấy chậu cực phẩm lục mẫu đơn, cố ý mở hội mẫu đơn, vẻ đắc ý hả hê.
Rất nhiều kẻ đến nịnh hót a!
Hiện tại ở chỗ Tô Mạt ngắm nhìn, quả thực......
Làm cho người ta cảm thấy tức cười!
Mấy người tiến vào mặt sau sân, một giọng cười trong trẻo truyền đến,“Mạt nhi, ta tới rồi!”
Một bóng dáng liền lao theo hướng Tô Mạt.
Hoàng Phủ Giác theo bản năng thân hình nhoáng lên một cái, ra tay như chớp, liền chụp người kia lại.
Người nọ hét lớn một tiếng,“Làm gì?”
Nháy mắt, hai người so với nhau ba bốn chiêu.
Tô Mạt vội khuyên giải nói:“Xin đừng hiểu lầm, không cần hiểu lầm, đây là vị điều hương sư giỏi nhất của chúng ta A Cổ Thái tiên sinh.”
Hoàng Phủ Giác ôn nhuận cười, chắp tay nói:“Các hạ hảo công phu.”
A Cổ Thái nhìn sắc mặt hắn thay đổi quá nhanh, cũng không so đo, ha ha cười, chắp tay, chớp chớp đôi mắt xanh lam thâm u:“Ngươi cũng không tệ.”
Nói xong hắn giang hai tay cánh tay, đem Tô Mạt ôm vào lòng.
Thân thể Tô Mạt nhỏ nhắn bị thân hình to cao của hắn bao bọc lại, bị ôm lấy xoay hai vòng trên không, nàng đấm vào ngực hắn,“A Cổ Thái, ngươi buông tay .”
Thật là, con người này hoàn toàn coi những quy tắc và điều kiêng kị của tộc mình vứt bỏ ra đi hết, hai năm này, quả thực chính là người hán gốc rồi, đồ “ mất gốc”!”
A Cổ Thái cũng không để ý, hắn buông Tô Mạt xuống, ha ha nói:“Đương nhiên là nhập gia tùy tục, hơn nữa, tùy tục mới có thể sống tự do tự tại, Thánh chủ vĩnh viễn ở trong lòng ta. Ta không phải dùng miệng tôn kính , mà là dùng tâm!”
Hắn đưa tay đè lên ngực mình.
Nhìn Tô Mạt cùng hắn thân thiết như vậy, Hoàng Phủ Giới rất là buồn bực, lập tức liền lớn tiếng kháng nghị.
Hoàng Phủ Giác chỉ thản nhiên cười, vẻ tươi cười đó sâu hun hút.
Người hồ trước mắt này, dung mạo phi thường tuấn mỹ, là khác biệt hoàn toàn với bọn họ.
Ngũ quan thâm thúy đường nét tươi sáng, thậm chí có thể nói là con lai, cho nên mới có cặp mắt xinh đẹp như vậy.
Có vẻ quan hệ của Tô Mạt cùng hắn không tầm thường, tùy ý tự nhiên thân thiết như vậy, giống người thân giống bạn bè......
Quả thực là làm cho người ta có tâm trạng tiếc muốn chết a.
Hắn nhớ tới lần đó đi tới Tống gia, Tống Ngũ lấy ra mấy chậu cực phẩm lục mẫu đơn, cố ý mở hội mẫu đơn, vẻ đắc ý hả hê.
Rất nhiều kẻ đến nịnh hót a!
Hiện tại ở chỗ Tô Mạt ngắm nhìn, quả thực......
Làm cho người ta cảm thấy tức cười!
Mấy người tiến vào mặt sau sân, một giọng cười trong trẻo truyền đến,“Mạt nhi, ta tới rồi!”
Một bóng dáng liền lao theo hướng Tô Mạt.
Hoàng Phủ Giác theo bản năng thân hình nhoáng lên một cái, ra tay như chớp, liền chụp người kia lại.
Người nọ hét lớn một tiếng,“Làm gì?”
Nháy mắt, hai người so với nhau ba bốn chiêu.
Tô Mạt vội khuyên giải nói:“Xin đừng hiểu lầm, không cần hiểu lầm, đây là vị điều hương sư giỏi nhất của chúng ta A Cổ Thái tiên sinh.”
Hoàng Phủ Giác ôn nhuận cười, chắp tay nói:“Các hạ hảo công phu.”
A Cổ Thái nhìn sắc mặt hắn thay đổi quá nhanh, cũng không so đo, ha ha cười, chắp tay, chớp chớp đôi mắt xanh lam thâm u:“Ngươi cũng không tệ.”
Nói xong hắn giang hai tay cánh tay, đem Tô Mạt ôm vào lòng.
Thân thể Tô Mạt nhỏ nhắn bị thân hình to cao của hắn bao bọc lại, bị ôm lấy xoay hai vòng trên không, nàng đấm vào ngực hắn,“A Cổ Thái, ngươi buông tay .”
Thật là, con người này hoàn toàn coi những quy tắc và điều kiêng kị của tộc mình vứt bỏ ra đi hết, hai năm này, quả thực chính là người hán gốc rồi, đồ “ mất gốc”!”
A Cổ Thái cũng không để ý, hắn buông Tô Mạt xuống, ha ha nói:“Đương nhiên là nhập gia tùy tục, hơn nữa, tùy tục mới có thể sống tự do tự tại, Thánh chủ vĩnh viễn ở trong lòng ta. Ta không phải dùng miệng tôn kính , mà là dùng tâm!”
Hắn đưa tay đè lên ngực mình.
Nhìn Tô Mạt cùng hắn thân thiết như vậy, Hoàng Phủ Giới rất là buồn bực, lập tức liền lớn tiếng kháng nghị.
Hoàng Phủ Giác chỉ thản nhiên cười, vẻ tươi cười đó sâu hun hút.
Người hồ trước mắt này, dung mạo phi thường tuấn mỹ, là khác biệt hoàn toàn với bọn họ.
Ngũ quan thâm thúy đường nét tươi sáng, thậm chí có thể nói là con lai, cho nên mới có cặp mắt xinh đẹp như vậy.
Có vẻ quan hệ của Tô Mạt cùng hắn không tầm thường, tùy ý tự nhiên thân thiết như vậy, giống người thân giống bạn bè......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.