Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 2052: Muốn làm hồ ly tinh cũng phải xem đạo hạnh
Vệ Sơ Lãng
21/12/2016
Dù sao Diệp Tri Vân đã đi, mình đối với ông vẫn là muốn tôn trọng.
Nhạc Phong Nhi đung đưa tựa vào trên khung cửa nhìn vào trong: “Vương Gia đâu?”
Lan Như châm chọc nói: “Nhạc cô nương, Vương gia có chuyện đứng đắn phải làm, ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không, sẽ rất nhanh tiễn đưa ngươi đi nhà biểu cữu.”
Mặt Nhạc Phong Nhi liền biến sắc, phản bác lại: “Vương gia để cho ta đi theo hắn, không cần tìm nơi nương tựa cái gì biểu cữu rồi.”
Vương gia nói sẽ không để nàng cơ khổ không chỗ nương tựa, cho nàng danh phận, nếu như đi tìm thân thích nương tựa, thế nào không phải là cơ khổ không chỗ nương tựa đây?
Vương gia từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời.
Lan Như biết chuyện gì, cho nên xem thường cười lạnh một tiếng, chỉ là không ngờ Nhạc Phong Nhi tặng thêm cho mình một câu Vương gia chủ động cho nàng danh phận, nếu như biết rõ, Lan Như nhất định sẽ không nhịn được.
Bên ngoài Thẩm Tam cho người bày cơm, ở hành lang phía trước, hành lang này trên có đình, mở cửa sổ, vừa vặn có thể thưởng thức cả vườn hoa.
Tô Mạt không thèm quan tâm đến lý lẽ của Nhạc Phong Nhi, trực tiếp đi ăn cơm, Lan Như lưu lại chăm sóc tỷ tỷ cùng Lưu Hỏa.
Nhạc Phong Nhi giận đến sắc mặt trắng bệch, bất đắc dĩ, giả như mình thật đi theo Vương gia, làm trắc phi, vẫn thấp hơn Tô Mạt một đầu, trừ phi có thể chiếm đoạt sự sủng ái của vương gia, nếu không vẫn phải nhìn sắc mặt người nữ nhân này mà làm việc.
Nàng tức giận hừ hừ đi tìm Thẩm Tinh Tinh.
Địa phương vắng vẻ như vậy, Thẩm Tam có thể lấy được thức ăn tinh xảo ngon miệng như thế, nhìn ra được rất để tâm tư.
Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn phân hoa phất diệp từ rừng hoa ra ngoài, hai người thoạt nhìn vô cùng hài hòa, Ngụy An Lương đứng dậy để Hoàng Phủ Cẩn ngồi ghế trên, Hoàng Phủ Cẩn lại nói: “Không phải ở kinh thành, chúng ta coi như bình thường tụ hội, mọi người tốt nhất là tùy ý ngồi.”
Vì vậy Thẩm Tam lại để cho Vân Thiếu Khanh ngồi thượng vị.
Vân Thiếu Khanh lại không chịu, liền đẩy ra.
Lúc này Tô Mạt tiến đến, chỉ còn lại một chỗ ngồi, cho là mọi người lưu cho mình, liền ngồi xuống.
Thẩm Tam châm trà cho nàng, cười nói: “Một bàn lá xanh tôn hoa hồng, là nên để Tô tiểu thư ngồi.”
Tô Mạt bĩu môi, lập tức biết bọn họ đang nói cái gì, trực tiếp nói: “Cũng chỉ là một chỗ ngồi, có gì đặc biệt hơn người, cũng không phải là bang phái đi họp, còn phải đứng thành hàng 1-2-3-4-5 ra ngoài.”
Nàng vừa nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, ngươi và Vân công tử thấy cái gì sao?”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, từ từ cuốn cuốn tay áo, tránh làm trở ngại việc ăn cơm: “Vân công tử đã giải thích đại thể về trận pháp nơi này, hơn nữa suy đoán có thể bọn họ còn bày trận pháp tại nơi khác, chỉ sợ càng thêm lợi hại. Chỉ là cũng may Vân công tử nguyện ý ra tay tương trợ, sẽ giúp chúng ta.”
Nhạc Phong Nhi đung đưa tựa vào trên khung cửa nhìn vào trong: “Vương Gia đâu?”
Lan Như châm chọc nói: “Nhạc cô nương, Vương gia có chuyện đứng đắn phải làm, ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không, sẽ rất nhanh tiễn đưa ngươi đi nhà biểu cữu.”
Mặt Nhạc Phong Nhi liền biến sắc, phản bác lại: “Vương gia để cho ta đi theo hắn, không cần tìm nơi nương tựa cái gì biểu cữu rồi.”
Vương gia nói sẽ không để nàng cơ khổ không chỗ nương tựa, cho nàng danh phận, nếu như đi tìm thân thích nương tựa, thế nào không phải là cơ khổ không chỗ nương tựa đây?
Vương gia từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời.
Lan Như biết chuyện gì, cho nên xem thường cười lạnh một tiếng, chỉ là không ngờ Nhạc Phong Nhi tặng thêm cho mình một câu Vương gia chủ động cho nàng danh phận, nếu như biết rõ, Lan Như nhất định sẽ không nhịn được.
Bên ngoài Thẩm Tam cho người bày cơm, ở hành lang phía trước, hành lang này trên có đình, mở cửa sổ, vừa vặn có thể thưởng thức cả vườn hoa.
Tô Mạt không thèm quan tâm đến lý lẽ của Nhạc Phong Nhi, trực tiếp đi ăn cơm, Lan Như lưu lại chăm sóc tỷ tỷ cùng Lưu Hỏa.
Nhạc Phong Nhi giận đến sắc mặt trắng bệch, bất đắc dĩ, giả như mình thật đi theo Vương gia, làm trắc phi, vẫn thấp hơn Tô Mạt một đầu, trừ phi có thể chiếm đoạt sự sủng ái của vương gia, nếu không vẫn phải nhìn sắc mặt người nữ nhân này mà làm việc.
Nàng tức giận hừ hừ đi tìm Thẩm Tinh Tinh.
Địa phương vắng vẻ như vậy, Thẩm Tam có thể lấy được thức ăn tinh xảo ngon miệng như thế, nhìn ra được rất để tâm tư.
Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn phân hoa phất diệp từ rừng hoa ra ngoài, hai người thoạt nhìn vô cùng hài hòa, Ngụy An Lương đứng dậy để Hoàng Phủ Cẩn ngồi ghế trên, Hoàng Phủ Cẩn lại nói: “Không phải ở kinh thành, chúng ta coi như bình thường tụ hội, mọi người tốt nhất là tùy ý ngồi.”
Vì vậy Thẩm Tam lại để cho Vân Thiếu Khanh ngồi thượng vị.
Vân Thiếu Khanh lại không chịu, liền đẩy ra.
Lúc này Tô Mạt tiến đến, chỉ còn lại một chỗ ngồi, cho là mọi người lưu cho mình, liền ngồi xuống.
Thẩm Tam châm trà cho nàng, cười nói: “Một bàn lá xanh tôn hoa hồng, là nên để Tô tiểu thư ngồi.”
Tô Mạt bĩu môi, lập tức biết bọn họ đang nói cái gì, trực tiếp nói: “Cũng chỉ là một chỗ ngồi, có gì đặc biệt hơn người, cũng không phải là bang phái đi họp, còn phải đứng thành hàng 1-2-3-4-5 ra ngoài.”
Nàng vừa nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, ngươi và Vân công tử thấy cái gì sao?”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, từ từ cuốn cuốn tay áo, tránh làm trở ngại việc ăn cơm: “Vân công tử đã giải thích đại thể về trận pháp nơi này, hơn nữa suy đoán có thể bọn họ còn bày trận pháp tại nơi khác, chỉ sợ càng thêm lợi hại. Chỉ là cũng may Vân công tử nguyện ý ra tay tương trợ, sẽ giúp chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.