Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 4 - Chương 2184: người nào sắc dụ người nào 01
Vệ Sơ Lãng
13/06/2017
Nói tới chỗ này, nàng cũng chưa nói thêm gì nữa, nhưng ngụ ý vô cùng rõ ràng, hoài nghi Nhạc
Phong nhi cấu kết Hắc Xà, tự dùng độc châm đâm người mình rồi chạy trốn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt Nhi ngươi cũng cho là như vậy sao?"
Tô Mạt nói: "Cũng khó nói, bởi vì Vân nhi không bị trúng kim, ngược lại bị mang đi. Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Nhạc Phong, nếu Nhạc Phong nhi làm, Vân nhi này không thể nào không biết. Dù sao nếu như Nhạc Phong nhi phải đi mang theo Vân nhi cũng không dễ dàng. Cũng có khả năng là Vân nhi dẫn nàng đi nha."
Lan Như cả kinh nói: "Nói như vậy Ngụy An Lương đưa cho chúng ta hai người thị nữ, đều có vấn đề?"
Tô Mạt cười cười, không nói gì.
Vân nhi không có vấn đề, có vấn đề là Nhạc Phong .
Ý của Nhạc Phong nhi, không phải muốn thoát khỏi bọn họ, bởi vì mục đích của bọn họ đúng là muốn bỏ rơi nàng ta.
Giờ Nhạc Phong nhi tự mình đi mất, chẳng phải là càng tốt?
Theo Tô Mạt suy đoán, ý của Nhạc Phong nhi, chỉ là muốn tạo cảnh mình bị người uy hiếp, nàng muốn trì hoãn hành trình đi Tuy Châu thôi.
Nàng mang theo Vân nhi, cũng làm người ta không có cách nào xác định là nàng chủ động rời đi, giả cảnh là Vân nhi đi kèm nàng ta.
Như vậy đến lúc đó bọn họ tìm nàng trở lại, nàng cũng liền danh chánh ngôn thuận trở lại.
Tô Mạt cũng không tin, Nhạc Phong nhi muốn thoát đi, không phải là vì trở lại.
Nàng nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, ta có chủ ý, không bằng chúng ta tiếp tục đi Tuy Châu. Nếu như Doãn Thiếu Đường thật đã bắt được Nhạc Phong, hắn cũng sẽ liên lạc với chúng ta, chúng ta mang theo Hắc Xà, cũng không sợ hắn làm trò gì."
Nàng sợ Hoàng Phủ Cẩn muốn ở lại chỗ này tiếp tục tìm Nhạc Phong, hoặc là tìm chỗ nào địa phương chờ, sau đó tìm Doãn Thiếu Đường đàm phán, cứu Nhạc Phong nhi về.
Có thể để Nhạc Phong nhi rời đi một lát, nàng cảm thấy cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt .
Nếu Nhạc Phong nhi thích trúng độc, thì để cho nàng ta trúng độc, muốn cút đi, vậy hãy để cho nàng ta cút đi.
Còn muốn trở lại, không dễ dàng như vậy đâu.
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, "Được, đây là một biện pháp tốt."
Tô Mạt thản nhiên cười, nheo mắt nhìn hắn, "Chẳng lẽ Cẩn ca ca không sợ là ta cố ý đưa Nhạc Phong nhi ra ngoài, hoặc là ám hại nàng gì đó?"
Hoàng Phủ Cẩn liền giật mình, nhớ tới nàng ở khách điếm ở Nhạc Châu diễn trò cùng mình, bắt đầu nàng căn bản không chào hỏi, cứ phát giận như vậy, nhìn con mắt nàng đỏ ngầu, nét mặt đau đớn như vyậ, cơ hồ tâm hắn cũng nát tan.
Nàng chưa từng tùy hứng, cũng sẽ không điêu ngoa giống các đại tiểu thư điêu ngoa khác, càng sẽ không khi dễ người.
Luôn luôn đều là hiểu lí lẽ hiểu chuyện, dù lúc nào, đều là chủ động gánh chịu trách nhiệm, cũng không trốn tránh.
Để cho hắn cảm thấy đau lòng, tình nguyện nàng không hề làm gì, ở dưới cánh chim của mình.
Nhưng hắn cũng biết, nàng không phải nữ hài tử như thế.
Chim nhỏ nép vào người, chỉ sợ không thích hợp với nàng, sẽ tổn thương ngạo khí của nàng.
Lần đó mặc dù là nàng diễn trò, nhưng hắn bởi vì vẫn đau lòng, cảm thấy bởi vì chăm sóc Nhạc Phong, để cho nàng bị uất ức, muốn mau sớm đưa Nhạc Phong nhi đi.
Hắn vẫn cho là Mạt Nhi không thèm để ý, nhưng nhìn lại dáng vẻ lúc đó, hắn thật rất yêu thương nàng, mặc dù sau đó biết nàng là diễn trò, ánh mắt khóc kể đó, lại làm cho hắn cảm thấy là thật.
Hắn đã thề, hắn không để bất luận kẻ nào tổn thương Mạt Nhi.
Có thể vì nàng cách xa triều đình, hắn phải mạo hiểm, những thứ này cũng cam tâm tình nguyện.
Lại không thể bởi vì người khác nhất là nữ nhân khác, để cho nàng có bất kỳ nghi ngờ gì, có bất kỳ hoài nghi và dao động gì đối với sự chung thủy của hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt Nhi ngươi cũng cho là như vậy sao?"
Tô Mạt nói: "Cũng khó nói, bởi vì Vân nhi không bị trúng kim, ngược lại bị mang đi. Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Nhạc Phong, nếu Nhạc Phong nhi làm, Vân nhi này không thể nào không biết. Dù sao nếu như Nhạc Phong nhi phải đi mang theo Vân nhi cũng không dễ dàng. Cũng có khả năng là Vân nhi dẫn nàng đi nha."
Lan Như cả kinh nói: "Nói như vậy Ngụy An Lương đưa cho chúng ta hai người thị nữ, đều có vấn đề?"
Tô Mạt cười cười, không nói gì.
Vân nhi không có vấn đề, có vấn đề là Nhạc Phong .
Ý của Nhạc Phong nhi, không phải muốn thoát khỏi bọn họ, bởi vì mục đích của bọn họ đúng là muốn bỏ rơi nàng ta.
Giờ Nhạc Phong nhi tự mình đi mất, chẳng phải là càng tốt?
Theo Tô Mạt suy đoán, ý của Nhạc Phong nhi, chỉ là muốn tạo cảnh mình bị người uy hiếp, nàng muốn trì hoãn hành trình đi Tuy Châu thôi.
Nàng mang theo Vân nhi, cũng làm người ta không có cách nào xác định là nàng chủ động rời đi, giả cảnh là Vân nhi đi kèm nàng ta.
Như vậy đến lúc đó bọn họ tìm nàng trở lại, nàng cũng liền danh chánh ngôn thuận trở lại.
Tô Mạt cũng không tin, Nhạc Phong nhi muốn thoát đi, không phải là vì trở lại.
Nàng nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, ta có chủ ý, không bằng chúng ta tiếp tục đi Tuy Châu. Nếu như Doãn Thiếu Đường thật đã bắt được Nhạc Phong, hắn cũng sẽ liên lạc với chúng ta, chúng ta mang theo Hắc Xà, cũng không sợ hắn làm trò gì."
Nàng sợ Hoàng Phủ Cẩn muốn ở lại chỗ này tiếp tục tìm Nhạc Phong, hoặc là tìm chỗ nào địa phương chờ, sau đó tìm Doãn Thiếu Đường đàm phán, cứu Nhạc Phong nhi về.
Có thể để Nhạc Phong nhi rời đi một lát, nàng cảm thấy cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt .
Nếu Nhạc Phong nhi thích trúng độc, thì để cho nàng ta trúng độc, muốn cút đi, vậy hãy để cho nàng ta cút đi.
Còn muốn trở lại, không dễ dàng như vậy đâu.
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, "Được, đây là một biện pháp tốt."
Tô Mạt thản nhiên cười, nheo mắt nhìn hắn, "Chẳng lẽ Cẩn ca ca không sợ là ta cố ý đưa Nhạc Phong nhi ra ngoài, hoặc là ám hại nàng gì đó?"
Hoàng Phủ Cẩn liền giật mình, nhớ tới nàng ở khách điếm ở Nhạc Châu diễn trò cùng mình, bắt đầu nàng căn bản không chào hỏi, cứ phát giận như vậy, nhìn con mắt nàng đỏ ngầu, nét mặt đau đớn như vyậ, cơ hồ tâm hắn cũng nát tan.
Nàng chưa từng tùy hứng, cũng sẽ không điêu ngoa giống các đại tiểu thư điêu ngoa khác, càng sẽ không khi dễ người.
Luôn luôn đều là hiểu lí lẽ hiểu chuyện, dù lúc nào, đều là chủ động gánh chịu trách nhiệm, cũng không trốn tránh.
Để cho hắn cảm thấy đau lòng, tình nguyện nàng không hề làm gì, ở dưới cánh chim của mình.
Nhưng hắn cũng biết, nàng không phải nữ hài tử như thế.
Chim nhỏ nép vào người, chỉ sợ không thích hợp với nàng, sẽ tổn thương ngạo khí của nàng.
Lần đó mặc dù là nàng diễn trò, nhưng hắn bởi vì vẫn đau lòng, cảm thấy bởi vì chăm sóc Nhạc Phong, để cho nàng bị uất ức, muốn mau sớm đưa Nhạc Phong nhi đi.
Hắn vẫn cho là Mạt Nhi không thèm để ý, nhưng nhìn lại dáng vẻ lúc đó, hắn thật rất yêu thương nàng, mặc dù sau đó biết nàng là diễn trò, ánh mắt khóc kể đó, lại làm cho hắn cảm thấy là thật.
Hắn đã thề, hắn không để bất luận kẻ nào tổn thương Mạt Nhi.
Có thể vì nàng cách xa triều đình, hắn phải mạo hiểm, những thứ này cũng cam tâm tình nguyện.
Lại không thể bởi vì người khác nhất là nữ nhân khác, để cho nàng có bất kỳ nghi ngờ gì, có bất kỳ hoài nghi và dao động gì đối với sự chung thủy của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.