Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 1 - Chương 180: Nhà dột còn gặp trời mưa -- bị trêu đùa thảm
Vệ Sơ Lãng
23/10/2014
Tô Mạt đã ăn no nê, uống không ít nước, hơn nữa vẫn được hắn cõng, một chút cũng không mệt.
Đi một hồi lâu, Lưu Hắc Hổ cảm thấy bản thân nhu sắp hôn mê, buông Tô Mạt xuống bên cạnh một sông nghỉ ngơi, rửa mặt, uống miếng nước.
Tô Mạt vội ngăn hắn,“Này, đừng uống.”
Lưu Hắc Hổ kinh ngạc nhìn nàng.
Tô Mạt nhắc nhở nói :“Ta nói ngươi nghe nè. Nước không sạch sẽ, có vi khuẩn mà ngươi không nhìn thấy, chui vào bụng ngươi, sẽ dần lớn lên. Thôn chúng ta có người, uống nước ở sông, kết quả sinh bệnh. Bụng giống y như người mang thai. Sau đó chết đi, thiệt nhiều sâu từ bụng chui ra......”
Lưu Hắc Hổ lập tức ói ra, nôn khan, càng thêm suy nhược.
Tô Mạt cười đến vỡ bụng, hảo tâm nói:“Ngươi chờ đó.”
Nàng nhìn hắn, dùng trủy thủ đào không ít cỏ tranh cho hắn ăn, hơi ngọt , ăn không no nhưng là ít nhất có thể giải khát một chút.
Nhưng thứ này lại như một ngòi nổ, càng khiến cho người ta muốn uống nước, muốn tu ừng ực uống một trận thoải mái.
Nhai nửa ngày quai hàm Lưu Hắc Hổ đều tê cứng.
Tô Mạt nói:“Đi thôi.”
Nàng cũng không cần cõng nữa, không phải thông cảm với Lưu Hắc Hổ, mà là sợ hắn ngã, nện trúng người nàng.
Nàng thuận tay đem trủy thủ Lưu Hắc Hổ cắm ở trên lưng, miệng ăn cọng cỏ tranh, nhìn thật giống như bộ dáng của tiểu nữ hiệp.
Bọn họ muốn đi Lâm Gia thôn người nhà Vương chưởng quầy nói hắn đi bái phỏng người ta, đến đó kết quả người ta nói hắn sớm đi rồi, còn chỉ cho bọn họ phương hướng.
Lưu Hắc Hổ cơ hồ bị chọc giận đến ngất xỉu, cảm thấy mẹ nó hôm nay thực không thuận lợi.
Tô Mạt nhìn hắn trong lòng càng vui, làm bộ hảo tâm nói:“Lý đại thúc, không bằng đi xin chút cơm ăn.”
Nàng cố ý nói xin cơm cho trêu chọc hắn, Lưu Hắc Hổ vốn còn có chút tâm tư, hiện tại cũng không có cách nào, cắn răng nói tiếp tục đi tìm.
Trên đường nhìn thấy một gốc cây du thụ, rốt cục nhịn không được nhảy bổ thân cây, nhét đầy mồm ngấu ngiến ăn trái du *( một loại quả hình giống đồng tiền). Nhìn bộ dạng hắn ăn điên cuồng như kia, Tô Mạt nhịn không được cười, vụng trộm nhặt cục đá hướng tới ngôi nhà gần cây đại thụ đó ném.
Bên trong có một tiếng nam nhân rống to :“ Tên trời đánh nào vậy?”
Lập tức chạy đến, vừa vặn thấy Lưu Hắc Hổ đang ăn trộm quả du, tức giận lao đến chỗ cây:“Ngươi là ai, lại đi ăn trộm quả du của nhà ta!”
Tô Mạt lôi kéo Lưu Hắc Hổ bỏ chạy.
Đi một hồi lâu, Lưu Hắc Hổ cảm thấy bản thân nhu sắp hôn mê, buông Tô Mạt xuống bên cạnh một sông nghỉ ngơi, rửa mặt, uống miếng nước.
Tô Mạt vội ngăn hắn,“Này, đừng uống.”
Lưu Hắc Hổ kinh ngạc nhìn nàng.
Tô Mạt nhắc nhở nói :“Ta nói ngươi nghe nè. Nước không sạch sẽ, có vi khuẩn mà ngươi không nhìn thấy, chui vào bụng ngươi, sẽ dần lớn lên. Thôn chúng ta có người, uống nước ở sông, kết quả sinh bệnh. Bụng giống y như người mang thai. Sau đó chết đi, thiệt nhiều sâu từ bụng chui ra......”
Lưu Hắc Hổ lập tức ói ra, nôn khan, càng thêm suy nhược.
Tô Mạt cười đến vỡ bụng, hảo tâm nói:“Ngươi chờ đó.”
Nàng nhìn hắn, dùng trủy thủ đào không ít cỏ tranh cho hắn ăn, hơi ngọt , ăn không no nhưng là ít nhất có thể giải khát một chút.
Nhưng thứ này lại như một ngòi nổ, càng khiến cho người ta muốn uống nước, muốn tu ừng ực uống một trận thoải mái.
Nhai nửa ngày quai hàm Lưu Hắc Hổ đều tê cứng.
Tô Mạt nói:“Đi thôi.”
Nàng cũng không cần cõng nữa, không phải thông cảm với Lưu Hắc Hổ, mà là sợ hắn ngã, nện trúng người nàng.
Nàng thuận tay đem trủy thủ Lưu Hắc Hổ cắm ở trên lưng, miệng ăn cọng cỏ tranh, nhìn thật giống như bộ dáng của tiểu nữ hiệp.
Bọn họ muốn đi Lâm Gia thôn người nhà Vương chưởng quầy nói hắn đi bái phỏng người ta, đến đó kết quả người ta nói hắn sớm đi rồi, còn chỉ cho bọn họ phương hướng.
Lưu Hắc Hổ cơ hồ bị chọc giận đến ngất xỉu, cảm thấy mẹ nó hôm nay thực không thuận lợi.
Tô Mạt nhìn hắn trong lòng càng vui, làm bộ hảo tâm nói:“Lý đại thúc, không bằng đi xin chút cơm ăn.”
Nàng cố ý nói xin cơm cho trêu chọc hắn, Lưu Hắc Hổ vốn còn có chút tâm tư, hiện tại cũng không có cách nào, cắn răng nói tiếp tục đi tìm.
Trên đường nhìn thấy một gốc cây du thụ, rốt cục nhịn không được nhảy bổ thân cây, nhét đầy mồm ngấu ngiến ăn trái du *( một loại quả hình giống đồng tiền). Nhìn bộ dạng hắn ăn điên cuồng như kia, Tô Mạt nhịn không được cười, vụng trộm nhặt cục đá hướng tới ngôi nhà gần cây đại thụ đó ném.
Bên trong có một tiếng nam nhân rống to :“ Tên trời đánh nào vậy?”
Lập tức chạy đến, vừa vặn thấy Lưu Hắc Hổ đang ăn trộm quả du, tức giận lao đến chỗ cây:“Ngươi là ai, lại đi ăn trộm quả du của nhà ta!”
Tô Mạt lôi kéo Lưu Hắc Hổ bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.