Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 1 - Chương 516: Nội gian là có thể bị mua chuộc 02
Vệ Sơ Lãng
25/10/2014
Lưu Xuyên sắc mặt đại biến, vội không ngừng quỳ xuống đất dập đầu,“Quận vương chớ trách, tiểu nhân nhất thời hồ đồ .”
Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn hắn,“Ngươi chỉ cần không đi quá giới hạn, bổn vương mặc kệ ngươi. Ngươi nếu là quá đáng, bổn vương cũng lười thượng tấu thiên thính.”
Ý tứ kia của hắn là nếu chọc hắn nóng nảy, chính là một đao xong luôn, tuyệt đối không nhiều lời.
Tô Mạt cười thầm, Hoàng Phủ Cẩn luôn như vậy, bất quá đối phó với loại tiểu nhân này cũng là hữu hiệu nhất .
Tiểu nhân đều sợ chết lại tham tài.
Lưu Xuyên nơm nớp lo sợ đã đi rồi, Tô Mạt phi thân lên, thời điểm ở góc quẹo đưa cho hắn một đống thỏi bạc, cười nói:“Lưu công công bị sợ hãi, chỗ bạc này cho ngươi uống trà an ủi. Ngươi cũng biết, quận vương là cái tính tình gì. Đó là tính nóng nảy thà làm ngọc vỡ chứ không chịu làm ngói lành. Lưu công công phải biết làm như thế nào a.”
Lưu Xuyên nịnh nọt cười rộ lên, những thỏi bạc trắng bóng kia, sáng choe muốn làm mù mắt hắn.
“Tiểu nhân biết, tiểu nhân tự nhiên biết. Tiểu nhân đến quận Vương phủ nơi đây, thì phải là nô tài của quận Vương phủ, quận vương mới là chủ tử của nô tài.”
Tô Mạt cười cười,“Ta hy vọng cùng người thông minh giao tiếp. Bên trên cho ngươi tới làm cái gì, ngươi nghe theo là đúng rồi. Về phần làm như thế nào, mới là ngươi nên cân nhắc. Ngươi làm tốt, quận vương sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi làm không tốt, ngươi cũng biết rồi đấy. Một vị hoàng tử, tùy hứng lên, cho dù uống rượu say rồi đánh chết vài người nô tài, hoàng thượng cũng sẽ không quản, bất quá là đổi tân nô tài đến......”
Lưu Xuyên mồ hôi lạnh chảy ròng,“Nô tài biết, nô tài hiểu rõ, đa tạ tiểu thư nhắc nhở.”
Tô Mạt vỗ vỗ tay,“Đi thôi!”
Lưu Xuyên hoảng không ngừng chạy.
Tô Mạt nhìn bóng dáng hắn, ý cười dần dần lộ ra, loại nô tài tham tài này lại sợ chết là kiểu đối phó dễ nhất.
Hoàng đế sai hắn đến giám thị Hoàng Phủ Cẩn, bất quá là giám thị thôi, làm cho hắn giám thị, nhưng nếu hắn dám nói hươu nói vượn, đó là muốn bị rơi đầu.
Nàng vừa muốn quay đầu, đã bị một người nắm lấy tay, Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng liếc bóng dáng Lưu Xuyên một cái, lôi kéo Tô Mạt bước đi.
Này quận Vương phủ, bất quá chỉ là nhà giam lỏng hắn mà thôi, nhưng cho dù là địa ngục, nếu là có người dám đối với nàng bất kính hoặc gây ra mấy chuyện xấu với nàng, hắn cũng có thể khiến nơi này tắm trong biển máu, vì nàng chém giết một hồi.
Tô Mạt tùy ý hắn lôi kéo phi thân lên một góc lương đình, trông về phía dưới xa xa, ngói lưu ly màu lục, tầng tầng lớp lớp, hoa cỏ thấp thoáng, rất là đẹp mặt.
Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn hắn,“Ngươi chỉ cần không đi quá giới hạn, bổn vương mặc kệ ngươi. Ngươi nếu là quá đáng, bổn vương cũng lười thượng tấu thiên thính.”
Ý tứ kia của hắn là nếu chọc hắn nóng nảy, chính là một đao xong luôn, tuyệt đối không nhiều lời.
Tô Mạt cười thầm, Hoàng Phủ Cẩn luôn như vậy, bất quá đối phó với loại tiểu nhân này cũng là hữu hiệu nhất .
Tiểu nhân đều sợ chết lại tham tài.
Lưu Xuyên nơm nớp lo sợ đã đi rồi, Tô Mạt phi thân lên, thời điểm ở góc quẹo đưa cho hắn một đống thỏi bạc, cười nói:“Lưu công công bị sợ hãi, chỗ bạc này cho ngươi uống trà an ủi. Ngươi cũng biết, quận vương là cái tính tình gì. Đó là tính nóng nảy thà làm ngọc vỡ chứ không chịu làm ngói lành. Lưu công công phải biết làm như thế nào a.”
Lưu Xuyên nịnh nọt cười rộ lên, những thỏi bạc trắng bóng kia, sáng choe muốn làm mù mắt hắn.
“Tiểu nhân biết, tiểu nhân tự nhiên biết. Tiểu nhân đến quận Vương phủ nơi đây, thì phải là nô tài của quận Vương phủ, quận vương mới là chủ tử của nô tài.”
Tô Mạt cười cười,“Ta hy vọng cùng người thông minh giao tiếp. Bên trên cho ngươi tới làm cái gì, ngươi nghe theo là đúng rồi. Về phần làm như thế nào, mới là ngươi nên cân nhắc. Ngươi làm tốt, quận vương sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi làm không tốt, ngươi cũng biết rồi đấy. Một vị hoàng tử, tùy hứng lên, cho dù uống rượu say rồi đánh chết vài người nô tài, hoàng thượng cũng sẽ không quản, bất quá là đổi tân nô tài đến......”
Lưu Xuyên mồ hôi lạnh chảy ròng,“Nô tài biết, nô tài hiểu rõ, đa tạ tiểu thư nhắc nhở.”
Tô Mạt vỗ vỗ tay,“Đi thôi!”
Lưu Xuyên hoảng không ngừng chạy.
Tô Mạt nhìn bóng dáng hắn, ý cười dần dần lộ ra, loại nô tài tham tài này lại sợ chết là kiểu đối phó dễ nhất.
Hoàng đế sai hắn đến giám thị Hoàng Phủ Cẩn, bất quá là giám thị thôi, làm cho hắn giám thị, nhưng nếu hắn dám nói hươu nói vượn, đó là muốn bị rơi đầu.
Nàng vừa muốn quay đầu, đã bị một người nắm lấy tay, Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng liếc bóng dáng Lưu Xuyên một cái, lôi kéo Tô Mạt bước đi.
Này quận Vương phủ, bất quá chỉ là nhà giam lỏng hắn mà thôi, nhưng cho dù là địa ngục, nếu là có người dám đối với nàng bất kính hoặc gây ra mấy chuyện xấu với nàng, hắn cũng có thể khiến nơi này tắm trong biển máu, vì nàng chém giết một hồi.
Tô Mạt tùy ý hắn lôi kéo phi thân lên một góc lương đình, trông về phía dưới xa xa, ngói lưu ly màu lục, tầng tầng lớp lớp, hoa cỏ thấp thoáng, rất là đẹp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.