Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 1422: Nói thật 02.
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Tô Mạt âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó phải rời khỏi vòng xoáy này tiến đến cuộc sống tiêu dao.
Tiêu Vũ Lâu rót trà cho hai người, thản nhiên mở miệng: “Người biết được trận pháp của huyền băng châu, Thái Bình Các đã tra ra được. Người Mạc Vân quốc đó đã dạy phương pháp cho sư phụ, ta không muốn các ngươi làm phiền sư phụ nên lúc trước đã không nói. Hơn nữa với tính tình của sư phụ tuyệt đối sẽ không đáp ứng các ngươi.”
Hoàng Phủ Cẩn mặt không biểu cảm, Tô Mạt lại âm thầm cắn môi. Tiêu Vũ Lâu này hóa ra cũng là loại người khi nói chuyện sẽ để lại ba phần. Nói cái gì mà đi thăm dò cái này tra cái kia, chỉ sợ lúc trước hắn cũng đã xác định được rồi.
Nàng hỏi: “Vậy người kia đâu?” Nếu có thể tìm được người kia thì không cần đi làm phiền Diệp lão nhân, miễn cho hắn thương tâm tức giận.
Tiêu Vũ Lâu: “Người kia ở Miêu Cương, chính là cố nhân của hai vị.”
“Cố nhân?” Tô Mạt kinh ngạc hỏi.
Tiêu Vũ Lâu khẽ vuốt cằm, chậm rãi nói tên của người nọ: “Vu Hận Sinh.”
Là hắn?!! Tô Mạt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Địch nhân nắm giữ phương pháp cứu người, biết cũng như không.
Nhưng cũng may còn có một người, chính là Diệp lão nhân. Tô Mạt nói: “Chúng ta cũng chỉ có thể đi cầu cha nuôi, không phá hủy phượng thể của hoàng hậu nương nương ngài sẽ đáp ứng.”
Sắc mặt Tiêu Vũ Lâu lạnh lùng, nói: “Huyền băng châu là vật mang tính hàn, thân thể sư phụ lại bị thương, nội thương hiện vẫn chưa lành căn bản không thể triển khai trận pháp, đây cũng là nguyên nhân lúc trước ta không nói. Nếu các ngươi đi cầu sư phụ, Tiêu mỗ cũng sẽ không đáp ứng.”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: “Ta có thể thay cha nuôi làm.”
Tiêu Vũ Lâu khẽ vuốt cằm: “Như thế cũng tốt. Chỉ là…”
Hắn dừng một chút lại nói tiếp: “Nếu phải làm thì cũng sẽ tổn hại công lực của chính mình. Vương gia đừng quên ngươi còn phải trợ giúp Tô tiểu thư thi châm.”
Hoàng Phủ Cẩn kiên trì nói: “Ta có thể.” Chỉ cần Mạt Nhi muốn làm, cho dù là việc gì hắn cũng sẽ không do dự.
Tiêu Vũ Lâu thở dài: “Chỉ sợ hai vị còn chưa hiểu được điều mà ta nói. Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy việc này chính là có người cố ý thiết lập cạm bẫy, cũng chính là vì như này ư?”
Có lẽ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Bọn họ là đương sự vẫn không nhìn thấu, nhưng một ngoại nhân như hắn vào thời điểm biết được tình huống này, lại thêm phân tích có thể đưa ra kết luận là có người cố ý muốn như vậy.
Đơn giản chính là muốn làm hại Hoàng Phủ Cẩn, thậm chí có thể là muốn hắn chết.
Tiêu Vũ Lâu rót trà cho hai người, thản nhiên mở miệng: “Người biết được trận pháp của huyền băng châu, Thái Bình Các đã tra ra được. Người Mạc Vân quốc đó đã dạy phương pháp cho sư phụ, ta không muốn các ngươi làm phiền sư phụ nên lúc trước đã không nói. Hơn nữa với tính tình của sư phụ tuyệt đối sẽ không đáp ứng các ngươi.”
Hoàng Phủ Cẩn mặt không biểu cảm, Tô Mạt lại âm thầm cắn môi. Tiêu Vũ Lâu này hóa ra cũng là loại người khi nói chuyện sẽ để lại ba phần. Nói cái gì mà đi thăm dò cái này tra cái kia, chỉ sợ lúc trước hắn cũng đã xác định được rồi.
Nàng hỏi: “Vậy người kia đâu?” Nếu có thể tìm được người kia thì không cần đi làm phiền Diệp lão nhân, miễn cho hắn thương tâm tức giận.
Tiêu Vũ Lâu: “Người kia ở Miêu Cương, chính là cố nhân của hai vị.”
“Cố nhân?” Tô Mạt kinh ngạc hỏi.
Tiêu Vũ Lâu khẽ vuốt cằm, chậm rãi nói tên của người nọ: “Vu Hận Sinh.”
Là hắn?!! Tô Mạt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Địch nhân nắm giữ phương pháp cứu người, biết cũng như không.
Nhưng cũng may còn có một người, chính là Diệp lão nhân. Tô Mạt nói: “Chúng ta cũng chỉ có thể đi cầu cha nuôi, không phá hủy phượng thể của hoàng hậu nương nương ngài sẽ đáp ứng.”
Sắc mặt Tiêu Vũ Lâu lạnh lùng, nói: “Huyền băng châu là vật mang tính hàn, thân thể sư phụ lại bị thương, nội thương hiện vẫn chưa lành căn bản không thể triển khai trận pháp, đây cũng là nguyên nhân lúc trước ta không nói. Nếu các ngươi đi cầu sư phụ, Tiêu mỗ cũng sẽ không đáp ứng.”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: “Ta có thể thay cha nuôi làm.”
Tiêu Vũ Lâu khẽ vuốt cằm: “Như thế cũng tốt. Chỉ là…”
Hắn dừng một chút lại nói tiếp: “Nếu phải làm thì cũng sẽ tổn hại công lực của chính mình. Vương gia đừng quên ngươi còn phải trợ giúp Tô tiểu thư thi châm.”
Hoàng Phủ Cẩn kiên trì nói: “Ta có thể.” Chỉ cần Mạt Nhi muốn làm, cho dù là việc gì hắn cũng sẽ không do dự.
Tiêu Vũ Lâu thở dài: “Chỉ sợ hai vị còn chưa hiểu được điều mà ta nói. Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy việc này chính là có người cố ý thiết lập cạm bẫy, cũng chính là vì như này ư?”
Có lẽ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Bọn họ là đương sự vẫn không nhìn thấu, nhưng một ngoại nhân như hắn vào thời điểm biết được tình huống này, lại thêm phân tích có thể đưa ra kết luận là có người cố ý muốn như vậy.
Đơn giản chính là muốn làm hại Hoàng Phủ Cẩn, thậm chí có thể là muốn hắn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.