Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 1142: Sao ngươi không bổ xuống?
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Nàng chống nạnh hai
tay, đắc ý chỉ chỉ, cười hì hì nói:“Bệ hạ đồng ý nha. Vì thế chúng ta
liền viết một ít, sau đó hàng năm đều thỉnh đến để trừ tà.”
Tề Tú Hữu tức giận đến mặt mày tái mét. Tô Mạt nói như vậy rõ rang là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, xem hắn như sâu bọ gây họa cho cây mà mắng. Nhưng hắn lại không thể nổi giận. Nếu hắn so đo với nàng, nàng có thể nói do hắn tự mình xông vào, không có việc gì tự tìm mắng. Dù thế nào, hắn cũng không nuốt trôi cục tức này.
“Ngươi, ngươi không cần càn rỡ, nói nau, phải làm sao ngươi mới bằng lòng mở cửa để bản quan dẫn người vào xét?”
Tề Tú Hữu tức thiếu điều nhảy dựng lên .
Tô Mạt cười duyên: “Thực xin lỗi Tề thượng thư, không có biện pháp rồi, ngài vui lòng chờ ba ngày nữa nha, tiểu nữ không giúp ngài được.”
Tề Tú Hữu làm sao chờ được ba ngày, ba canh ba khắc hắn còn chờ không nổi nữa là….
Thái độ Tô Mạt càng làm cho hắn thấy nàng có mờ ám, trong việ đó không biết có gì ám muội hay không?
Cho dù không phải thích khách, chắc chắn cũng không phải là bí mật tầm thường. Hắn nhất định phải nhìn thấy, nếu về tay không làm sao giao phó với tả tướng?
“Ngươi không cần ở đây mồm mép với bản quan, nhanh mở cửa cho ta....”
Không đợi hắn nói xong, Tô Mạt đã châm chọc:“Ai, ngươi dám nói bậy, phải bị chém đầu nga.”
Tề Tú Hữu vội sửa miệng: “Mau đi xin lệnh, bản quan muốn vào đây tra xét.”
Tô Mạt hừ một tiếng: “Tề thượng thư, hậu viện của ta cất giấu núi vàng núi bạc, chỉ là không cất thứ ngài muốn tìm, nếu ngài vào đó trộm đi núi vàng núi bạc của ta, hù thần tài của ta chạy mất, sau này sao ta còn làm ăn? Ngài có cam đoan đền bù thiệt hại cho ta hay không?”
Tề Tú Hữu sắc mặt phát lạnh: “Tiểu nha đầu còn chưa dứt sửa, dám ở trước mặt bản quan ăn nói ngông cuồng!”
Tô Mạt không thèm cãi lại hắn, ôm cánh tay đừng ở một bên chơi với hoa hải đường, nắng chiều chiếu xuống rọi một tầng ánh ánh sáng long lanh, làm cho nàng càng thêm lung linh kiều diễm.
Tề Tú Hữu lại quát thủ hạ rà soát xung quanh xem có ai khả nghi hay không?
Tô Việt đi đến Tô Mạt trước mặt, cười nói: “Mạt nhi, Lam ma ma cùng Tần ma ma có làm hải đường tô muội thích ăn, vào ăn thử đi.”
Tô Mạt hì hì cười: “Tốt quá !”
Huynh muội bọn họ liền quăng đám người Tề Tú Hữu ở đó, bỏ đi một mạch.
Nghe nói có điểm tâm, Tề Tú Hữu cùng bọn thị vệ không khỏi nuốt nước miếng, dù sao cơm trưa đã tiêu hết từ sớm, bụng ai cũng đói meo.
Tề Tú Hữu tức giận đến mặt mày tái mét. Tô Mạt nói như vậy rõ rang là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, xem hắn như sâu bọ gây họa cho cây mà mắng. Nhưng hắn lại không thể nổi giận. Nếu hắn so đo với nàng, nàng có thể nói do hắn tự mình xông vào, không có việc gì tự tìm mắng. Dù thế nào, hắn cũng không nuốt trôi cục tức này.
“Ngươi, ngươi không cần càn rỡ, nói nau, phải làm sao ngươi mới bằng lòng mở cửa để bản quan dẫn người vào xét?”
Tề Tú Hữu tức thiếu điều nhảy dựng lên .
Tô Mạt cười duyên: “Thực xin lỗi Tề thượng thư, không có biện pháp rồi, ngài vui lòng chờ ba ngày nữa nha, tiểu nữ không giúp ngài được.”
Tề Tú Hữu làm sao chờ được ba ngày, ba canh ba khắc hắn còn chờ không nổi nữa là….
Thái độ Tô Mạt càng làm cho hắn thấy nàng có mờ ám, trong việ đó không biết có gì ám muội hay không?
Cho dù không phải thích khách, chắc chắn cũng không phải là bí mật tầm thường. Hắn nhất định phải nhìn thấy, nếu về tay không làm sao giao phó với tả tướng?
“Ngươi không cần ở đây mồm mép với bản quan, nhanh mở cửa cho ta....”
Không đợi hắn nói xong, Tô Mạt đã châm chọc:“Ai, ngươi dám nói bậy, phải bị chém đầu nga.”
Tề Tú Hữu vội sửa miệng: “Mau đi xin lệnh, bản quan muốn vào đây tra xét.”
Tô Mạt hừ một tiếng: “Tề thượng thư, hậu viện của ta cất giấu núi vàng núi bạc, chỉ là không cất thứ ngài muốn tìm, nếu ngài vào đó trộm đi núi vàng núi bạc của ta, hù thần tài của ta chạy mất, sau này sao ta còn làm ăn? Ngài có cam đoan đền bù thiệt hại cho ta hay không?”
Tề Tú Hữu sắc mặt phát lạnh: “Tiểu nha đầu còn chưa dứt sửa, dám ở trước mặt bản quan ăn nói ngông cuồng!”
Tô Mạt không thèm cãi lại hắn, ôm cánh tay đừng ở một bên chơi với hoa hải đường, nắng chiều chiếu xuống rọi một tầng ánh ánh sáng long lanh, làm cho nàng càng thêm lung linh kiều diễm.
Tề Tú Hữu lại quát thủ hạ rà soát xung quanh xem có ai khả nghi hay không?
Tô Việt đi đến Tô Mạt trước mặt, cười nói: “Mạt nhi, Lam ma ma cùng Tần ma ma có làm hải đường tô muội thích ăn, vào ăn thử đi.”
Tô Mạt hì hì cười: “Tốt quá !”
Huynh muội bọn họ liền quăng đám người Tề Tú Hữu ở đó, bỏ đi một mạch.
Nghe nói có điểm tâm, Tề Tú Hữu cùng bọn thị vệ không khỏi nuốt nước miếng, dù sao cơm trưa đã tiêu hết từ sớm, bụng ai cũng đói meo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.