Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Quyển 2 - Chương 877: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 09
Vệ Sơ Lãng
27/10/2014
Trong lòng nàng cao
hứng, liền muốn bắt nạt hắn, kêu Kim Kết đưa đến cho nàng hộp tráp trang điểm, tìm ra loại nàng cùng đám người A Cổ Thái đặc chế ra nước sơn
móng tay không màu.
Có công dụng dưỡng móng, cũng không giống với chất sơn móng tay của thời hiện đại, trộn quá nhiều hóa chất.
Nàng chế tạo thuần thiên nhiên, không ô nhiễm, không độc không có tác dụng phụ, có thể bảo dưỡng móng tay, đương nhiên còn có chút tác dụng phụ nho nhỏ, đó chính là bí mật của riêng nàng, sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chuẩn bị bôi cho ahwns mấy thứ đồ của nữ nhi, hắn hấp tấp cự tuyệt.
Tô Mạt chu miêng lên, giả bộ giận dỗi nói:“Được, vậy ngươi cho ta nghe mười câu truyện, mỗi câu truyện đều phải có một ngàn câu, mỗi câu không được ......”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng khép mở, chỉ hận không thể cắn nó, kể truyện là tử huyệt của hắn, đành kệ nàng muốn làm gì thì làm.
Tô Mạt nhìn những ngón tay thon dài đồng đều, sạch sẽ gọn gàng, khớp xương rõ rệt, cũng không yếu ớt, ngược lại ẩn chứa một sức lực cực lớn mà thần bí, tựa hồ có thể nắm trong tay hết thảy sực mạnh.
Nàng đem bàn tay nhỏ bé đặt ở lòng bàn tay hắn, bị bao vây hoàn toàn, mỉm cười, nàng ôn nhu nói:“Mấy ngày nay ngươi tìm một cơ hội giả ốm đau đi.”
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ghé tai nàng nói:“Vậy cũng không thể được ở trong này dưỡng bệnh chứ.”
Tô Mạt nguýt hắn,“Ngươi không sợ ta ăn ngươi.”
Hai gò má Hoàng Phủ Cẩn vậy mà hiện lên một tia đỏ ửng, khẽ cười nói:“Tiểu nha đầu phải rụt rè.”
Tô Mạt cười hắc hắc, chụp ngón tay hắn,“Ta là hắc sơn lão yêu, thích ăn thịt người, còn lại khớp xương ngón tay coi như cà rốt để gặm !”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng sủng nịch, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại tinh tế của nàng, nhịn không được kề sát vào, hô hấp có chút dồn dập,“ Cho ta cắn trước một miếng đã.”
Tô Mạt nhảy xuống đất, hai má ửng đỏ, khoát tay nói:“Ngươi mau đi đi, đi ăn mừng với các huynh đệ n đi. Chỉ sợ ta phải bị chuyển đi ngự thư phòng.”
Hoàng đế không cho phép Hoàng Phủ Cẩn gặp nàng, nếu cố gặp, chính là khiêu khích quyền uy hoàng đế, vậy phải trả giá rất lớn.
Quả nhiên ngày hôm sau hoàng đế liền kêu Tô Mạt đi ngự thư phòng phụng dưỡng thánh giá, còn tăng cường thủ vệ trong cung.
Mà Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn ở Tề vương phủ, thái tử Hoàng Phủ Giác …đi qua phủ ăn mừng với hắn.
Có công dụng dưỡng móng, cũng không giống với chất sơn móng tay của thời hiện đại, trộn quá nhiều hóa chất.
Nàng chế tạo thuần thiên nhiên, không ô nhiễm, không độc không có tác dụng phụ, có thể bảo dưỡng móng tay, đương nhiên còn có chút tác dụng phụ nho nhỏ, đó chính là bí mật của riêng nàng, sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chuẩn bị bôi cho ahwns mấy thứ đồ của nữ nhi, hắn hấp tấp cự tuyệt.
Tô Mạt chu miêng lên, giả bộ giận dỗi nói:“Được, vậy ngươi cho ta nghe mười câu truyện, mỗi câu truyện đều phải có một ngàn câu, mỗi câu không được ......”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng khép mở, chỉ hận không thể cắn nó, kể truyện là tử huyệt của hắn, đành kệ nàng muốn làm gì thì làm.
Tô Mạt nhìn những ngón tay thon dài đồng đều, sạch sẽ gọn gàng, khớp xương rõ rệt, cũng không yếu ớt, ngược lại ẩn chứa một sức lực cực lớn mà thần bí, tựa hồ có thể nắm trong tay hết thảy sực mạnh.
Nàng đem bàn tay nhỏ bé đặt ở lòng bàn tay hắn, bị bao vây hoàn toàn, mỉm cười, nàng ôn nhu nói:“Mấy ngày nay ngươi tìm một cơ hội giả ốm đau đi.”
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ghé tai nàng nói:“Vậy cũng không thể được ở trong này dưỡng bệnh chứ.”
Tô Mạt nguýt hắn,“Ngươi không sợ ta ăn ngươi.”
Hai gò má Hoàng Phủ Cẩn vậy mà hiện lên một tia đỏ ửng, khẽ cười nói:“Tiểu nha đầu phải rụt rè.”
Tô Mạt cười hắc hắc, chụp ngón tay hắn,“Ta là hắc sơn lão yêu, thích ăn thịt người, còn lại khớp xương ngón tay coi như cà rốt để gặm !”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng sủng nịch, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại tinh tế của nàng, nhịn không được kề sát vào, hô hấp có chút dồn dập,“ Cho ta cắn trước một miếng đã.”
Tô Mạt nhảy xuống đất, hai má ửng đỏ, khoát tay nói:“Ngươi mau đi đi, đi ăn mừng với các huynh đệ n đi. Chỉ sợ ta phải bị chuyển đi ngự thư phòng.”
Hoàng đế không cho phép Hoàng Phủ Cẩn gặp nàng, nếu cố gặp, chính là khiêu khích quyền uy hoàng đế, vậy phải trả giá rất lớn.
Quả nhiên ngày hôm sau hoàng đế liền kêu Tô Mạt đi ngự thư phòng phụng dưỡng thánh giá, còn tăng cường thủ vệ trong cung.
Mà Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn ở Tề vương phủ, thái tử Hoàng Phủ Giác …đi qua phủ ăn mừng với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.